Buổi sáng, khi Ninh Khiết San mở mắt thì đã không nhìn thấy Ôn Tề đâu, lúc này cô mới an tâm thở phào một cái đầy nhẹ nhõm, chợt cô nhìn xuống cơ thể của mình, hóa ra đêm qua sau khi anh đã ăn xong thì cũng còn chút lương tâm mà thay quần áo cho cô.
Đêm qua, trước khi cô hoàn toàn mất đi ý thức thì cô có nghe anh nói gì đó. Nhưng anh nói rất nhỏ, cô hoàn toàn không thể nghe ra anh đang nói gì, hơn nữa lúc đó cô cũng đã mệt đến lả người, hai mắt nhắm nghiền muốn mở cũng không được. Không những thế mà đêm qua cô còn cảm nhận được sự dịu dàng của Ôn Tề, vốn dĩ cô không muốn tin là Ôn Tề sẽ dịu dàng với mình, nhưng hình như đêm qua anh thật sự rất dịu dàng.
Khi cô bước xuống nhà thì đã nhìn thấy Vera đang chuẩn bị bữa sáng cho cô, lúc nhìn thấy cô thì Vera cũng niềm nở, nói'
- Phu nhân, cô tỉnh rồi sao? Thức ăn này tôi đã hâm qua ba lần rồi. Ôn tổng trước khi đi còn nói là cứ để cô ngủ nên tôi cũng không vào làm phiền.
- Ôn Tề bảo đề tôi ngủ sao?
Vera gật đầu, sau đó cô ấy còn nói do hôm qua cô ở lạ chỗ nên ngủ rất muộn, gần sáng còn trằn trọc mấy lần mới ngủ được tiếp, thế nên là cứ để cô nghe đến khi nào cô thích thì thôi.
Nghe đến đây thì Ninh Khiết San cũng giật mình, hôm qua lúc cô trằn trọc thì nhìn sang thấy anh đã thở đều đều và nhắm mắt, cô còn tưởng anh đã ngủ say rồi... Nhưng hóa ra là anh vẫn chưa ngủ, nhưng tại sao Ôn Tề giờ đó còn chưa ngủ chứ?
Nhưng thôi chuyện của anh thì cô cũng không muốn quan tâm đến nữa, liền ngồi xuống dùng bữa của mình. Lúc này Vera mới nói:
- Từ mười năm trước thì Ôn tổng đã gặp chứng mất ngủ nghiêm trọng, vì mỗi lần cậu ấy ngủ thì đều nhìn thấy thảm án năm đó của Ôn gia, bóng ma tâm lý vẫn luôn quấn lấy cậu ấy. Sau này Ôn tổng dùng thuốc ngủ, nhưng do lạm dụng quá nhiều nên đã sinh ra kháng thuốc, bây giờ cứ ngủ một, hai tiếng là sẽ tự động thức dậy.
- Không cần nói nữa. Những chuyện của Ôn Tề tôi không có hứng thú nghe, từ nay về sau cũng không phải cần nói gì về anh ta nữa.
Vera cũng im lặng, thôi thì phu nhân nói như vậy thì cô ấy cứ nghe theo như vậy chứ biết sao bây giờ.
Nhìn Ninh Khiết San một lúc rồi Vera cũng đi ra ngoài, tuy ngoài miệng cô nói không muốn nghe những chuyện liên quan đến anh, nhưng ở trong lòng không thể dừng lại suy nghĩ "Tại sao anh lại bị như vậy?", thảm án Ôn gia mười năm trước đã có kết luận là trên dưới ba mươi mạng người là bị hạ thuốc độc vào nước mà chết, lúc cảnh sát điều tra thì Ôn Tề không có bằng chứng ngoại phạm, cũng không có bằng chứng rằng anh đã thảm sát Ôn gia, nên mãi vẫn chưa kết án được.
Nhưng nếu như không phải Ôn Tề làm thì ai là người to gan như vậy, dám gây ra một vụ thảm án chấn động Diêu thành năm đó, khiến cho mạch kinh tế Diêu thành bất ổn, nếu không phải Ninh gia là gia tộc lâu đời thì chắc cũng sẽ hị ảnh hưởng ít nhiều. Ninh Khiết San thật sự không hiểu tại sao nữa... Tại sao anh lại bị ám ảnh tâm lý chứ?
Mãi mê suy nghĩ khiến cho cô không biết Ôn Tề đã quay về nhà, anh chỉ định về nhà lấy chút tài liệu bỏ quên, nhưng khi nhìn thấy cô cứ ngồi ngẩn người ở đó mà không nói gì, tiêu điểm của hai mắt cũng dán vào một nơi cố định, anh liền bước đến, gõ nhẹ lên bàn một cái, nói:
- Em sao vậy?
Ninh Khiết San giật mình, rồi đưa mắt nhìn anh, nhưng vẫn không nói gì. Ôn Tề thật sự không thể nào hiểu nổi nữ nhân này đang nghĩ cái gì nữa, từ tối qua đã không nói gì với anh, chẳng lẽ cô định cả đời sẽ im lặng như vậy sao? Cô muốn trở thành một người câm điếc trong ngôi nhà này của anh? Nếu anh giam cô cả đời thì cả đời cô cũng không chịu mở miệng sao?
- Ninh Khiết San, em đừng khiêu khích tính nhẫn nại của anh!
Nhưng cho dù là bị dọa nạt nhưng Ninh Khiết San hoàn toàn không sợ hãi, cô vẫn nhìn anh bằng cặp mắt căm ghét, đáng hận. Ôn Tề muốn nói gì đó nhưng ở bên ngoài Tích Hiệu đã thúc giục anh nhanh lên sắp trễ giờ rồi, anh liền nhìn cô, sau đó nói:
- Tối nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn, em chuẩn bị một chút đi.
Anh cũng không biết là cô có nghe lọt tai những gì anh đã nói hay không nữa, nên trước khi rời đi thì cũng nói với Vera nội dung tương tự, nếu như Ninh Khiết San không có phản ứng gì thì Vera hãy nhắc cô, còn nếu cô vẫn không thực hiện thì cứ mặc cô.
Vera nhận lệnh từ ông chủ liền gật đầu.
Cô ấy cũng không biết hai người họ đang chơi trò gì với nhau nữa, rõ ràng là một người không biết yêu ai là như thế nào, còn một người là vì yêu quá nên bị phản bội vẫn ngờ nghệch không biết, ấy vậy mà hai người cứ dằng dặc lẫn nhau, khiến cho cả hai đều phải khó chịu.
Nếu như ngay từ đầu Ôn Tề và Ninh lão gia cứ nói cho cô biết rằng Doãn Kinh Kha đã phản bội cô thì có khi tình thế bây giờ đã khác. Không chỉ khiến mỹ nhân hận mình, mà còn làm cho mỹ nhân bài xích mình hơn... Không biết cái bộ óc thiên tài của Ôn Tề đã đi du lịch về chưa... Chứ nếu mà còn để Ôn Tề làm thêm những chuyện ngu xuẩn này nữa thì phu nhân thật sự sẽ hận anh đến cuối đời mất thôi.
Vera thật sự quá mệt mỏi với vợ chồng nhà này: "Việc gì cũng tới tay tao, đúng là mệt chết lão nương!"