Để không làm khó Ninh Khiết San thì Ôn Tề liền ra lệnh cho Vera kéo cô sang một bên, còn bản thân lại bước xuống xe, nhìn Doãn Kinh Kha từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá con người của cậu ta, anh cũng không hiểu tại sao Ninh Khiết San lại thích cậu ta như vậy, hơn nữa còn đòi một sống, hai chết nhất quyết cùng một hoa hoa công tử chạy trốn cho bằng được. Không những thế mà đến ngày kết hôn mới bỏ trốn, đây còn không phải là đang khiêu khích anh sao? Nhưng Ôn Tề không muốn làm ảnh hưởng hay tổn hại đến cô, nên chỉ nhắm đến Doãn Kinh Kha.
Thấy bạn trai của mình cứ lùi bước trước Ôn Tề, trong lòng của Ninh Khiết San thật sự đã nóng như lửa đốt, cô thật sự chỉ muốn đi đến rồi đứng trước mặt của Ôn Tề mà nói, nhưng bây giờ thì nói gì đây, cô cũng không biết nên nói gì với anh nữa. Đưa mắt nhìn Ôn Tề, anh hoàn toàn không để Doãn Kinh Kha trong mắt, hiện tại anh chỉ đang muốn thăm dò xem bạn trai cô có bản lĩnh gì, chỉ đáng tiếc là Doãn Kinh Kha thật sự không có tài cán gì.
- Ôn Tề, anh đừng có quá đáng!
- Quá đáng? Tôi còn chưa ra tay mà em đã thấy đau lòng rồi sao?
Ninh Khiết San im bặt, sau đó thì Ôn Tề cũng chỉ thở dài, xong liền nhìn lên trời, mặt trời cũng sắp đứng bóng rồi, nếu còm để cô dâu của anh ở bên ngoài thì một chút nữa làm sao cô có thể thành cô dâu xinh đẹp nhất Diêu thành. Vera hiểu ý liền đưa đỡ Ninh Khiết San vào trong xe ngồi, mặc dù không bắt ép nhưng cô cũng biết đây là sự quan tâm từ Ôn Tề, cô càng thấy tội lỗi hơn với Doãn Kinh Kha.
Ngay lúc này, Ôn Tề nhìn cậu ta nói:
- Doãn thiếu, tôi thật sự không nhìn ra ưu điểm của cậu, rốt cuộc cậu có chỗ nào đáng để nương tựa cả đời vậy? Đến cả đứng còn không vững thì thử hỏi sau này làm sao có thể bảo vệ San San an toàn? Cậu… Xứng sao?
Doãn Kinh Kha im lặng cúi đầu, thật ra từ khi Ninh Khiết San nêu lên chủ ý muốn bỏ trốn là cậu ta đã muốn chia tay cô cho rồi, nữ nhân này đúng là phiền phức muốn chết, chỉ biết suy nghĩ cho bản thân, cái nào vui thì ưu tiên, còn Doãn gia của anh những ngày này đều là thừa sống thiếu chết, còn không phải là do ơn phước của Ninh gia ban tặng hay sao?
Nếu cậu ta không đi cùng cô thì làm sao lấy được sự tín nhiệm của Ninh gia, làm sao giúp Doãn gia hưng thịnh lại, dù sao thì đó cũng là tình thế bắt buộc, mặc kệ cho cậu ta không nguyện ý như thế nào cũng chẳng quan tâm, đối với những người Doãn gia thì Doãn thị vẫn là thứ quan trọng nhất, nhiều khi còn quan trọng hơn cả Doãn Kinh Kha cậu ta đây.
- Doãn Kinh Kha! Tôi cho cậu hai sự lựa chọn, một là giao San San lại cho tôi, hiển nhiên Ôn Tề cũng không đụng chạm đến Doãn gia. Hai là sẽ nhường đường cho hai người đi, xem như là tôi mù mắt không nhìn thấy cậu và cô dâu của tôi bỏ trốn, đổi lại Doãn gia sẽ không còn đường lui.
- Ôn Tề, cậu ép người quá đáng!
Ôn Tề cười nhạt, ép người quá đáng sao? Từ đầu chí cuối anh hoàn toàn còn chưa ép buộc ai cả. Ngay cả chuyện đêm hôm đó cũng là Đinh Phú ép người chứ không phải anh, việc hợp tác với Ninh gia cũng là Ninh Tuân đồng ý với anh, còn việc ép buộc cô gả cho anh là do Ninh lão gia và Ninh phu nhân ép buộc, anh chỉ đứng ở bên ngoài nói nguyên nhân – hậu quả, còn có đồng ý hay không thì anh hoàn toàn không can dự đến.
Ninh Khiết San hai mắt trông chờ nhìn bạn trai của mình, nhưng cuối cùng thì Doãn Kinh Kha lại nói:
- Tôi chọn Doãn gia, thật xin lỗi Ôn tổng, đã làm lỡ giờ lành của cậu và Ninh tiểu thư.
Cho dù Doãn Kinh Kha yêu cô thế nào nhưng cậu ta vẫn yêu Doãn gia hơn, Doãn Kinh Kha đưa mắt nhìn cô đang chết sững ở trong xe, sau đó cũng chỉ mấp máy ba từ “Anh xin lỗi”, xong liền rời đi.
Đợi đến khi cậu ta đã rời đi rất xa thì anh mới thở dài, nói:
- Em nhìn rõ rồi chứ? Con người của Doãn Kinh Kha yêu quyền thế, yêu tiền tài, yêu địa vị… Hắn ta, chưa bao giờ yêu em cả. San San, em đừng để ý đến cậu ta nữa có được không?
Ninh Khiết San im lặng, lúc này cô liền cho nâng kính xe lên một mình ngồi trong xe âm thầm rơi lệ, nhưng rồi thì cũng không nói bất cứ câu nào với Ôn Tề, anh cũng không tức giận, chắc hẳn hiện tại cô vẫn chưa chấp nhận được sự thật này.
Vera đưa cô đến cổng sau, nhưng trước khi vào nhà để chuẩn bị đón dâu thì cô vẫn quay lại nhìn anh, nói:
- Anh đừng nghĩ tôi đứng ở đây là toàn tâm, toàn ý gả cho anh!
Nói xong thì cô cũng không đợi câu trả lời của Ôn Tề mà cùng Vera lên nhà, còn anh thì cũng chỉ mỉm cười dịu dàng, nhìn theo bước chân của cô rời khỏi, nói nhỏ:
- Nhưng anh toàn tâm, toàn ý lấy em!
Tích Hiệu ở bên cạnh cũng không thể hiểu nỗi thiếu gia nhà mình đang nghĩ cái gì nữa, dù sao thì cũng chỉ là một cô gái thôi mà, với năng lực của Ôn tổng thì muốn bao nhiêu cô gái không được?
- Ôn tổng có nhất thiết phải...
- Nếu là cô ấy, thì tất cả đều xứng đáng!