Từ lúc biết chuyện Triệu Tấn Vĩnh chính là cha ruột của Triệu Dĩ Khiêm, Túc Kỳ đã suy nghĩ rất nhiều về uẩn khuất mà cô đang muốn làm sáng tỏ.
Trong buổi trưng bày các mẫu đầm dạ hội do công ty thời trang Jade (thuộc tập đoàn Rowan) hợp tác cùng công ty Zieo, cô đã cùng anh đến tham dự.
Buổi trưng bày diễn ra tại tầng ba của trung tâm thương mại, hơn trăm mẫu thiết kế váy dạ hội lộng lẫy được trưng bày đẹp mắt, khoác trên mình các mannequin dáng chuẩn chỉnh.
Những nhân vật quan trọng của dự án họp tác lần này đều đã có mặt. Triệu Dĩ Khiêm bước đến gần Lục Tần, đưa tay về phía anh:
- Chào Nhan chủ tịch, chúng tôi rất vinh hạnh khi được hợp tác với Jade trong dự án lần này.
Anh và Triệu Dĩ Khiêm thì chẳng hề xa lạ, bởi lẽ không chỉ riêng dự án thời trang dạ hội lần này, vốn dĩ trước đây công ty Jade và Zion đã từng hợp tác vài lần.
- Chào Triệu tổng, anh đã quá lời, dự án này chúng ta hợp tác, đôi bên cùng có lợi, cùng nhau phát triển.
Dĩ Khiêm mở nụ cười:
- Nhan chủ tịch nói rất có lý.
Chợt ánh mắt Dĩ Khiêm nhìn sang cô đang đứng cạnh Lục Tần, anh cũng nhận thấy điều khác thường, ánh mắt của người đàn ông khác hướng về phía Túc Kỳ khiến anh cảm thấy khó chịu.
Buổi trưng bày trang phục dạ hội có rất nhiều người tham dự, ai nấy đều là những nhân vật tiếng tăm của ngành thời trang, từ trong nước đến cả quốc tế.
Bàn tiệc bánh nước được bố trí tinh tế trong khu vực trưng bày. Túc Kỳ bước đến bàn lấy một ly nước trái cây, trong khi Lục Tần đang nói chuyện với đối tác ở cách cô không xa.
Từ khi nhìn thấy cô xuất hiện ở buổi trưng bày trang phục, Dĩ Khiêm đã không thể rời mắt khỏi cô. Thấy cô kề cạnh đi bên Nhan Lục Tần, Dĩ Khiêm chỉ nghĩ rằng vì cô là trợ lý của Lục Tần nên luôn đồng hành cùng anh là chuyện dễ hiểu.
Bước đến cạnh cô, Dĩ Khiêm nhã nhặn cất lời:
- Cô Túc Kỳ, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau.
Cô quay người nhìn Dĩ Khiêm, vốn dĩ Túc Kỳ đang suy nghĩ đến chuyện làm sao để nói chuyện với anh ấy, cô muốn làm rõ một vài vấn đề từ chỗ của Triệu Dĩ Khiêm.
- Tôi không ngờ anh là CEO của Zieo.
Dĩ Khiêm nở nụ cười vui vẻ, dường như có thể trò chuyện với cô khiến tâm trạng anh ấy rất vui.
- Tôi cũng rất ngạc nhiên khi biết cô là trợ lý của Nhan chủ tịch. À, sẵn đây tôi muốn...muốn thời gian tới sẽ mời cô dùng bữa có được không?
Hôm nay được gặp cô ở đây, quả là cơ hội hiếm có. Dĩ Khiêm phải tận dụng cơ hội, hẹn người đẹp đi dùng bữa. Dù anh ấy đã có số điện thoại của cô, nhưng vì ngại lại cảm thấy trực tiếp gọi điện khi chỉ mới gặp cô được vài lần có vẻ khá sỗ sàng, vậy nên anh ấy đã không dám gọi điện trực tiếp cho cô.
Túc Kỳ xưa nay không hề dễ dàng nhận lời hẹn của đàn ông, cô cũng chẳng có hứng thú với những kẻ theo đuổi mình. Nhưng lần này, cô lại lựa chọn khác, Túc Kỳ cần tiếp cận Triệu Dĩ Khiêm vì chuyện hệ trọng.
Cô khẽ gật đầu khiến Dĩ Khiêm rất bất ngờ, anh ấy không nghĩ cô dễ dàng đồng ý như thế.
Vừa lúc cô nghe tiếng gọi quen thuộc:
- Trợ lý Ngọc.
Cô quay người lại, chợt cảm nhận thấy sát khí, cô nhìn Dĩ Khiêm:
- Bây giờ tôi có việc, tạm biệt.
Anh ấy gật đầu nở nụ cười:
- Gặp cô sau.
Như cô đã đoán trước, anh bước đến gần cô, lời nói nguy hiểm:
- Đi theo tôi.
Lúc nãy cô chỉ lo nghĩ đến chuyện cần phải tiếp cận được Triệu Dĩ Khiêm để làm rõ những chuyện bí ẩn mà cô đang muốn tìm ra sự thật. Túc Kỳ đã sơ suất không để ý đến thái độ của Nhan Lục Tần. Lần trước giám đốc Châu tỏ tình với cô, Túc Kỳ đã bị anh doạ đến khiếp sợ, nói chi lần này cô trò chuyện cùng Triệu Dĩ Khiêm, xem ra cô sẽ rất "khó sống" với anh.
Nhìn vào vẻ mặt căng thẳng và ánh mắt dữ tợn, hằn hộc của Lục Tần mà cô đã cảm thấy lạnh cả sống lưng.
——————————————
Trong WC trung tâm thương mại...
Phòng toilet đã cài chốt cửa, âm thanh xác thịt va chạm vang lên ái muội. Đôi chân thon dài quấn quanh eo anh, từng cú nhấp liên hồi kèm theo lời nói tức giận:
- Trước mặt tôi cô lại dám cười nói với đàn ông khác. Cô muốn lén lút với hắn ta à?
Túc Kỳ vòng tay qua cổ anh, cô chẳng biết phải giải thích thế nào, mọi chuyện nan giải khó có thể nói rõ.
- Tôi...tôi không có.
Anh thúc mạnh chạm đến nơi sâu thẳm nhất, cô cắn môi chịu đựng, sự chiếm hữu của Nhan Lục Tần thật sự rất đáng sợ.
- Tôi thật sự...không có...
Bên dưới liên tục thúc mạnh, anh hằn giọng:
- Chính mắt tôi nhìn thấy, cô còn muốn nói dối? Ngọc Túc Kỳ, từ bao giờ cô trở nên lẳng lơ như vậy? Hả?
Lời anh nói càng lúc càng khiến cô cảm thấy bị xúc phạm, nhưng tình ngay lý gian, dù cô có phủ nhận thế nào anh cũng không tin. Giải thích cặn kẽ nguyên do lại không thể, vô tình khiến anh nghĩ cô đang có tư tình với người đàn ông khác.