Có thế nào Giang Cung Tuấn cũng không ngờ được Giang Vô Song lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Giang Vô Song đi đến cửa bỗng dừng lại, xoay người nhìn Giang Cung Tuấn đang vô cùng ngạc nhiên ngồi trên sô pha nói: “Thực ra tôi không mong muốn có Đường Sở Vị tồn tại” Nói xong, cô ta xoay người bước đi.
Sau khi cô ta tời đi, Đan Thiến mới hỏi: “Anh Giang, Giang Vô Song làm cái gì vậy?”
Giang Cung Tuấn lấy một điếu thuốc ra châm. Anh hít một hơi, khẽ lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì?”
Giang Cung Tuấn thật sự không đoán ra suy nghĩ của Giang Vô Song. Lấy cô ta còn có thể nói được nhưng tại sao phải kéo cả Đan Thiến và Y Đình Thi vào?
“Đình Thi, em làm cái gì vậy? Sao em có thể cùng Giang Vô Song làm bậy?”
Đan Thiển nhìn Y Đình Thi ở bên cạnh oán giận nói: “Lấy ba người cùng lúc, cái này còn ra thể thống gì?”
“Em, em..” Trên mặt Y Đình Thi ửng đỏ. Lúc đó cô ta cũng không nghĩ nhiều như vậy. Giang Vô Song vừa nói, cô ta liền đồng ý.
“Giang… anh Giang, có phải gây thêm phiền toái cho anh không?”
Cô ta nhỏ giọng nói: “Em… em không nghĩ nhiều như vậy. Chị Vô Song vừa nói em liền đồng ý, em… em không nghĩ sẽ mang đến khó khăn cho anh”
Giang Cung Tuấn xua tay nói: “Điều này không liên quan gì đến cô”
Đan Thiến hỏi: “Bây giờ phải làm sao đây?”.
Giang Cung Tuấn thật sự không có biện pháp gì. Giờ Ngô Huy còn chưa điều tra ra được chỗ của Giang Vi Lam. Hơn nữa Giang Vô Song còn nói phải kết hôn ba năm mới có thể trả Vi Lam lại cho anh. Ba năm quả thực quả dài. Hơn nữa anh cũng không thể lấy ba người cùng lúc, điều này quá vô lý.
“Làm sao bây giờ đây?”
Giang Cung Tuấn bối rối.
Đan Thiến trêu ghẹo cười nói: “Không thì cứ lấy hết đi, dù sao anh cũng không bị thiệt gì. Vậy thì Giang Vô Song có thể trả đứa bé lại cho anh.
Còn nữa, rốt cuộc Sở Vi đang ở đâu, giờ anh phải tìm chị ấy thương lượng một chút chứ?”
Giang Cung Tuấn cũng không giấu diếm với Đan Thiến, nói: “Sở Vi có việc rời đi rồi. Trong khoảng thời gian ngắn không thể trở về, có lẽ ba năm năm, có lẽ phải tám đến mười năm”
Nghe vậy Đan Thiến kinh ngạc: “Lâu như vậy ư? Rốt cuộc là đi đâu?”
Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời về chuyện Đường Sở Vị thanh lọc ma khí. Nhưng Đan Thiến nói rất đúng, trong lúc này anh cần phải đi tìm Sở Vi để thương lượng một chút.
“Tôi đi trước đây, mấy ngày nữa lại đến” Giang Cung Tuấn đứng lên rời đi.
Sau khi anh đi, Đan Thiển và Y Đình Thi nhìn nhau.
“Đình Thi, em hy vọng gả cho Giang Cung Tuấn như vậy ư? Cho dù bên cạnh anh ấy có Đường Sở Vi, em cũng không để ý sao?”
“Em..” Y Đình Thi mở miệng nhưng lại không nói ra lời.
Để ý? Sao cô ta lại có thể không để ý chứ? Ai không hy vọng người mình thích chỉ yêu thương một mình mình đây? Nhưng cái này không thực tế.
Cho dù cô ta không để ý thì Giang Cung Tuấn cũng sẽ không lấy cô ta.
“Chị thì sao?”
Y Đình Thi hỏi ngược lại “Chị Đan Thiến, chị em mình ở chung lâu như vậy rồi, tuy chị không thể hiện sự yêu thích với Giang Cung Tuần nhưng những năm qua chị đều quan tâm đến tin tức của anh ấy. Em nhìn ra được chị cũng thích anh ấy. Lẽ nào chị không muốn ở bên cạnh với anh ấy ư?”.
“Ha” Đan Thiến nhẹ giọng cười: “Thích thì nhất định phải ở cùng với nhau à?”
“Không ở bên nhau chẳng phải là yêu đơn phương ư?”
Hai người nói chuyện đơn giản với nhau.
Giờ phút này Giang Cung Tuấn đã rời đi. Anh gọi điện thoại cho Ngô Huy để anh ta tiếp tục điều tra tung tích của Giang Vi Lam. Còn anh lại lên máy bay riêng bay đến tàng kinh các ở núi Thái Sơn. Tuy lần này đi chưa chắc có thể gặp được Đường Sở Vi nhưng anh vẫn muốn đi. Nếu cuối cùng thật sự không tìm được Giang Vi Lam, vậy vì an toàn của con có lẽ anh sẽ đồng ý Giang Vô Song.
Nửa ngày sau, Giang Cung Tuấn xuất hiện ở núi Thái Sơn. Dựa theo trí nhớ anh đi đến khe núi nơi có tàng kinh các, trực tiếp tiến vào trong nước bơi vào trong hang động đi đến tàng kinh các. Anh trực tiếp đẩy cửa đã của tháp ngầm ra tiến vào trong tầng thứ nhất. Tầng thứ nhất tháp ngầm trống không.
Giang Cung Tuần nhìn bốn phía, mở miệng hét to: “Tiền bối, tiền bối, cô có ở đó không? Tôi là Giang Cung Tuấn, tôi có việc cầu kiến”
“Vút!” Đúng lúc này có một ánh sáng trắng bỗng nhiên xuất hiện.
Ánh sáng trắng dần dần rơi xuống đất tụ lại một chỗ biến thành một cô gái mặc váy trắng. Dáng người cô gái cao gầy, mặt thanh tú, vô cùng xinh đẹp, trên người không nhiễm hơi thở phàm trần.
“Có chuyện gì?”
Cô ấy lên tiếng, giọng nói êm tại dễ nghe.
Giang Cung Tuấn nói: “Sở Vi ở chỗ nào, tôi muốn gặp em ấy”
“Sở Vị ở chỗ sâu trong tháp ngầm thanh lọc ma khí, không thể gặp người ngoài”
“Nhưng chuyện này rất gấp, tôi phải gặp được em ấy.”
Cô gái suy nghĩ sau đó nói: “Được, tôi dẫn cậu đi”.
Cô ấy tùy tiện phất tay một cái, trong ống tay áo huyễn hóa ra một cỗ chân khí mạnh mẽ. Cô chân khí này nhấc Giang Cung Tuấn lên. Anh chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trong nháy mắt biến mất tại chỗ. Ngay sau đó anh đã xuất hiện ở một nơi xa lạ.
“Cái này?”
Giang Cung Tuấn có hơi khiếp sợ.
Đây là bản lĩnh gì? Di chuyển trong nháy mắt ư? Cho dù anh sắp bước vào Thần Thông Cảnh cũng có chút khó có thể lý giải được tài năng của người thủ hộ tàng kinh các. Sau khi khiếp sợ, Giang Cung Tuấn quan sát xung quanh. Nơi này là một thạch động ngầm, xung quanh toàn là nham thạch. Mà ở phía trước có một tế đàn quái lạ. Tế đàn hình tròn, bên ngoài giống như một bản đồ Thái Cực Bát Quái. Mà ở khu vực trung tâm có một cô gái đang khoanh chân ngồi đó, người này chính là Đường Sở Vi.
“Sở Vị”
Giang Cung Tuấn nhìn thấy Đường Sở Vi liền nhanh chóng đi đến. Nhưng vừa đến gần bản đồ Thái Cực Bát Quái thì anh đã bị đánh bay, máu trong cơ thể quay cuồng, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
Giờ phút này dường như Đường Sở Vi phát giác ra được gì đó, cô hơi mở mắt ra, nhìn thấy là Giang Cung Tuấn, cô không khỏi đứng lên đi đến dìu lấy anh. Trên mặt cô mang theo nghi hoặc hỏi: “Ông xã, sao anh lại đến đây? Anh không sao chứ?”
Giang Cung Tuấn hơi xua tay nói: “Không sao, đã xảy ra chuyện rồi”
“Xảy ra chuyện gì?”
Đường Sở Vị hỏi.
Giang Cung Tuấn nặng nề nói: “Vi Lam bị bắt đi rồi”
“Sao cơ?”
Đường Sở Vi kinh hoàng nói to: “Chuyện là thế nào? Sao Vi Lam lại bị bắt đi?”
Giang Cung Tuấn nói lại mọi chuyện một lần.
“Bây giờ vẫn không biết Giang Vô Song mang Vi Lam đến chỗ nào rồi. Ngô Huy đang cố gắng điều tra, còn Giang Vô Song lại bắt anh cưới một lúc ba người phụ nữ, nói sau khi kết hôn ba năm sẽ thả Vi Lam ra”
Nghe thấy Giang Cung Tuấn nói những lời này, Đường Sở Vi cũng có hơi bối rối.
“Anh nói gì, Giang Vô Song bắt Vi Lam đi, còn ép anh lấy ba người phụ nữ? Ba người nào?”
“Cô ta, Y Đình Thi còn có Đạn Thiến”
“Hì hì” Đường Sở Vi lập tức bật cười.
“Anh sắp phiền chết rồi mà em còn cười được.”
“Đây là chuyện tốt mà. Anh chạy đến tìm em làm gì, còn không mau đi lấy người phụ nữ của anh đi. Nếu Vi Lam có chuyện gì không may xảy ra thì em tuyệt đối không tha cho anh” Nói xong Đường Sở Vị đẩy Giang Cung Tuấn ra định đi.
“Không phải đầu Sở Vi…” Giang Cung Tuấn dừng lại, nghiêm túc nói: “Anh thật sự không còn cách nào nữa mới phải đến tìm em”.
Đường Sở Vi cũng nghiêm túc lại: “Lấy đi, em có thể có ý kiến gì? Chỉ cần con bình an vô sự là được. Hơn nữa em vẫn phải ở chỗ này rất lâu, có lẽ tám đến mười năm, thậm chí là lâu hơn. Bên cạnh anh cũng không thể đến cả một người phụ nữ cũng không có được. Hiện giờ một lần xuất hiện ba người, em cũng yên tâm rồi”.
Đường Sở Vi không nói đùa. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy cô cũng thông suốt rồi. Hiện giờ thế giới đều thay đổi, còn để ý những quan niệm cổ hủ kia làm gì?
“Sở Vi, anh…”
“Được rồi, mau trở về đi. Đừng đến tìm em nữa. Đợi em thanh lọc hết ma khí trong cơ thể sẽ đến tìm anh” Đường Sở Vị đẩy Giang Cung Tuấn, muốn anh rời đi.