Nhà họ Đường.
Giang Cung Tuấn vội vàng đi đến. Vừa vào trong nhà anh đã lo lắng hỏi: “Vi Lam đầu, Vi Lam đâu rồi?”
Anh biết Giang Vi Lam đã bị bắt đi nhưng anh quan tâm quá sẽ bị loạn. Người nhà họ Đường đều im lặng. Giang Cung Tuần ngồi xuống sô pha Anh lại lấy điện thoại ra gọi cho Giang Vô Song.
Lúc này, trên một tòa cao ốc ở thành phố Tử Đằng, Giang Vô Song đang đứng ở đó. Ở đây có thể nhìn thấy biệt thự của nhà họ Đường. Mấy người đàn ông đứng sau cô ta.
“Quốc sư, người đã đưa ra khỏi thành phố Tử Đằng rồi” Người phía sau nói.
“Ừ” Giang Vô Song nhẹ nhàng gật đầu: “Phân phó xuống, chăm sóc đứa bé cho tốt, không thể để nó có bất cứ tổn thương gì?
“Vâng.”
Đúng lúc này điện thoại của cô ta vang lên, cô ta thản nhiên nghe máy.
Trong điện thoại truyền đến tiếng giận dữ của Giang Cung Tuấn: “Giang Vô Song, rốt cuộc cô muốn làm gì?”.
Giọng anh rất lớn khiến lỗ tại Giang Vô Song chấn động. Cô ta hơi đưa máy ra xa, mãi đến khi Giang Cung Tuấn không nói nữa cô ta mới mở miệng nhẹ giọng nói: “Không phải trước đó tôi đã nói với anh rồi ư? Mang đầu của Đường Sở Vi đến thì đứa bé có thể sống. Nếu không nó sẽ chết”
“Không thấy Sở Vị đầu cả” Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi nói: “Hơn nửa năm tôi không nhìn thấy Sở Vi rồi”
Giang Cung Tuấn quyết định nói dối, anh phải trấn an Giang Vô Song trước để bảo đảm an toàn cho con. Nghe vậy Giang Vô Song nhíu mày lại.
Trong khoảng thời gian này, cô ta cũng theo dõi Giang Cung Tuấn rất chặt chẽ. Cô ta biết Giang Cung Tuấn bế quan ở Thiên Sơn Quan Nam Hoang nhưng lại không thấy tung tích của Đường Sở Vi đâu.
“Sao lại thế?”
Cô ta cau mày hỏi: “Sao Đường Sở Vi lại không thấy đâu?”
“Cái này sao tôi biết được”
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi nói: “Vô Song, cô đang ở đâu? Tôi đến tìm cô, đừng làm hại đứa bé, đứa bé vô tội. Cô có yêu cầu gì tôi đều đồng ý với cô”
“Đều đồng ý với tôi ư?”
Giang Vô Song nhẹ giọng thì thào. Bỗng nhiên cô ta cúp máy.
“Alo, alo, alo..” Giang Cung Tuấn không ngừng gọi to, nhưng Giang Vô Song đã cúp máy rồi.
Hít! Anh hít sâu một hơi cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Hiện giờ phải chờ tin tức của Ngô Huy. Rất nhanh, Ngô Huy đã gọi điện đến.
“Boss, tra được rồi. Giang Vô Song không rời khỏi thành phố Tử Đằng, cô ta vẫn đang ở đó. Có điều cô ta đã đưa Vị Lam đi. Hiện giờ Vi Lam không ở thành phố Tử Đằng, bọn em đang nỗ lực tìm kiếm chỗ của Vi Lam”
“Ừm, tôi đã biết” Giang Cung Tuấn dặn dò: “Vận dụng tất cả quan hệ, cần phải tìm được Vi Lam đang ở đâu. Liên hệ với Đoan Hùng, dùng hệ thống Thiên Vương của Đoan Hùng tìm kiếm”
“Vâng” Ngô Huy không nhiều lời.
Anh ta vừa điều tra Giang Vô Song đã biết được cô ta làm gì, biết cô ta đã bắt con của Giang Cung Tuấn đi. Giờ phút này, anh ta không chậm trễ lập tức liên hệ với vua nước Đoan Hùng.
Mà trong lúc này Giang Cung Tuấn vẫn không ngừng gọi điện thoại. Sau khi gọi vài lần Giang Vô Song mới nghe máy.
Lần này Giang Cung Tuấn không nổi giận nữa, anh đè nén cảm xúc của mình khiến bản thân bình tĩnh lại, bình tĩnh hỏi: “Tôi biết cô vẫn đang ở thành phố Tử Đằng. Cô ở đâu, tôi đến gặp cô.”
Giang Vô Song nhìn thời gian, lúc này đã hơn ba giờ sáng. Cô ta mở miệng nói: “Hôm nay đã rất khuya rồi, ngày mai đi, mai tôi sẽ liên lạc với anh” Nói xong cô ta liền cúp máy.
Giang Cung Tuấn lại dựa vào sô pha. Đêm nay anh không ngủ. Anh vẫn luôn đợi tin tức của Ngô Huy. Thế nhưng cho dù Ngô Huy có dùng hệ thống Thiên Vương cũng không tìm được tung tích của Giang Vi Lam. Có vẻ như Giang Vô Song đã sớm tính toán được tất cả, sau khi Giang Vi Lam rời khỏi thành phố Tử Đằng liền biến mất. Hiện giờ Giang Cung Tuấn cũng chỉ có thể đợi, đợi đến khi gặp được Giang Vô Song rồi nói sau.
Hơn tám giờ sáng, Giang Vô Song gọi điện đến.
“Đến nhà của Đan Thiến đi” Nói xong, cô ta cúp máy.
Còn Giang Cung Tuấn lập tức nhanh chóng ra ngoài đi về phía nơi ở của Đan Thiến ở thành phố Tử Đằng.
Mấy năm nay, Đan Thiển dường như đều ở thành phố Tử Đằng, cũng không đi xung quanh. Mấy năm trước Giang Cung Tuấn tặng long huyết cho cô ta. Cô ta ăn long huyết, cộng thêm cơ thể có thể chất hàn băng, tu luyện tiến triển cực nhanh. Hiện giờ cô ta cũng đã bước vào tám tầng thang trời, chỉ còn cách đỉnh của cảnh giới thứ tám một bước.
“Đan Thiến”
Đan Thiến ngồi trong biệt thự biệt thự nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói.
Một cô gái từ trên tầng hai đi xuống. Cô gái này mặc đồ ngủ mỏng manh, tóc dài đen nhánh, dáng người thon dài vô cùng xinh đẹp, trên người có khí chất xuất trần.
Đan Thiến phản ứng lại, xoay người nhìn Y Đình Thi đang đi đến hỏi: “Sao thế?”
Ý Đình Thi đi đến ngồi trên sô pha lấy điện thoại ra: “Chị nhìn này.”
Đan Thiến liếc nhìn di động một cái. Thấy là tin nhắn của Giang Vô Song, cô ta không khỏi nhíu mày nói: “Giang Vô Song hiện giờ không phải cung chủ Di Hoa Cung, quốc sư Thiên Quốc ư? Sao chị ấy lại đến thành phố Tử Đằng, còn muốn đến nhà chúng ta nữa?”
Mấy năm nay Y Đình Thi đều ở lại nhà của Đan Thiến ở thành phố Tử Đằng.
Hai người đều ở chung với nhau mấy năm đã trở thành bạn thân không gì không thể nói với nhau. Mà năm đó, Giang Cung Tuấn tặng long nguyên cho Y Đình Thi, cô ta cũng ăn vào. Nhưng có điều cô ta cũng mới tiếp xúc với tu luyện được vài năm, một viên đan nguyên không đủ để cô ta trở thành cao thủ đỉnh cấp. Cảnh giới hiện giờ của cô ta chỉ ở đỉnh của cảnh giới thứ bảy.
Y Đình Thi lắc đầu nói: “Cái này em cũng không biết, vừa rồi bỗng nhiên nhận được tin nhắn ta của Giang Vô Song gửi đến, chị ấy nói rất nhanh sẽ đến đây”.
“Ừ” Đan Thiến gật đầu nói: “Cũng đã nhiều năm không gặp rồi, không biết chị ấy thế nào. Còn anh Giang và Sở Vị nữa. Anh Giang thì có tin tức, mấy ngày trước chị nhìn thấy trên diễn đàn võ giả biết được anh ấy xuất hiện ở phái Võ Đang”
Hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau. Nói một ít chuyện cũ của mấy năm trước. Lúc này bỗng vang lên tiếng chuông cửa. Đan Thiển lập tức ấn điều khiển từ xa. Cửa lập tức mở ra.
Giang Vô Song mặc quần áo đẹp đến, trong tay cô ta cầm một thanh kiếm màu đen. Cô ta vừa vào trong nhà đã cười nói: “Đình Thi, Đan Thiến, nhiều năm không gặp”
Hai người cũng đứng dậy: “Chị Vô Song”
Trên mặt Y Đình Thi mang theo vẻ vui mừng nói: “Chị đến thật này, em còn tưởng chị nói đùa chứ?”
“Nhóc con, mấy năm không gặp, dậy thì rồi nhỉ?”
Giang Vô Song nhìn ngực nhô cao của Y. Đình Thi một cái không khỏi bật cười.
Mặt Y Đình Thi có chút ngượng ngùng. Dậy thì tiếp là vì hấp thu lực lượng của long nguyên.
“Phải rồi, đợi lát nữa Giang Cung Tuấn cũng đến” Giang Vô Song nói.
Nghe thấy vậy Y Đình Thi ngây ngẩn cả người. Giang Cung Tuấn trở về ư? Người đàn ông này đã chôn giấu trong lòng cô ta mấy năm rồi.
Đan Thiển cũng vui mừng hỏi: “Thật ư? Anh Giang sẽ đến đây ạ? Em nghe nói, một năm trước Sở Vi đã sinh một bé gái, hơn nữa đứa bé còn đang ở nhà họ Đường. Em vẫn muốn đi đến nhà họ Đường thăm nhưng vẫn không có thời gian”
“Ừm, anh ta sẽ đến” Trên mặt Giang Vô Song có ý cười. Cô ta ngồi xuống sô pha bắt chéo chân, vẻ mặt thờ ơ nói: “Anh ta vốn đã quay về Nam Hoang nhưng chị đã bắt con của anh ta đi, ép anh ta đến thành phố Tử Đằng”.
Cô ta thản nhiên bình tĩnh nói. Đan Thiến và Y Đình Thi nghe vậy đều khiếp sợ trong lòng.