Tốc độ của Bách Hiểu Sinh quá nhanh, nhanh đến mức Giang Cung Tuấn cũng không kịp phản ứng, chờ anh kịp nhận ra thì Bách Hiểu Sinh đã xuất hiện trước mặt hai người.
Anh cả kinh hơi lùi lại phía sau mấy bước.
Hamaru một mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm Bách Hiểu Sinh, vị khách không mời mà đến này.
Ông ta mở miệng, nói một số từ ngữ kì lạ.
“Tiếng Ấn cổ đại?”
Nghe người này nói, trong lòng của Bách Hiểu Sinh hơi kinh hãi.
Lúc này, ông ta đã nhận ra thân phận của người này.
Đây chính là võ giả người ấn độ hơn một nghìn năm trước.
Là một người sống gần hai ngàn năm, ông ta cũng tinh thông ngôn ngữ toàn thế giới, ngay cả ngôn ngữ cổ xưa, ông ta cũng biết.
Nhưng, ông ta không nói chuyện cùng với người này.
Ánh mắt của ông ta dừng lại ở trên người của Giang Cung Tuấn.
Thế giới bên ngoài đều đang đồn, Giang Cung Tuấn đã chết, thật không ngờ, cậu ta vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất thoải mái ở trên đảo này.
Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm Bách Hiểu Sinh đang đeo mặt nạ đỏ, hỏi: “Anh là ai, anh đến đây làm gì?”
“A”
Bách Hiểu Sinh cười khẽ, nói: “Tôi là ai, cậu không cần phải hỏi nhiều. Tôi đến đây, cũng không phải vì anh, mà là vì ông ta”
Nói rồi ông ta chỉ vào Hamaru.
Nói một vài câu tiếng cổ.
Sau đó, làm một cái thủ hiệu mời.
Hamaru đã hiểu mục đích đến đây của người này, là đến để khiêu chiến với ông ta, ông ta làm một cái thủ hiệu bảo Giang Cung Tuấn tạm thời lùi về phía sau, rồi chắp tay sau lưng, nhìn Bách Hiểu Sinh.
Giang Cung Tuấn cũng lập tức hiểu ý của Hamaru, nhanh chóng lùi lại.
Hamaru nhìn Bách Hiểu Sinh, nói: “..”
Bách Hiểu Sinh nói: “..”
Giang Cung Tuấn cách đó không xa, nghe mà như vịt nghe sấm.
Mặc dù nói mấy ngày nay, anh đều ở cùng một chỗ với Hamaru, Hamaru cũng sẽ nói tiếng Ấn cổ đại, anh cũng hiểu một chút, nhưng đơn giản chỉ là chào hỏi mà thôi. Bây giờ hai người bọn họ nói cái gì, anh hoàn toàn không heieur.
Hai người sau khi giao lưu đơn giản vài câu xong, liền nhanh chóng rời đi, tốc độ của hai người đều cực kì nhanh.
Rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt của Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn vội đuổi theo.
Anh đi đến mép biển.
Hamaru đứng trên một tảng đá cao trăm mét, trên người vẫn mặc bộ quần áo làm từ cây và dây leo, người toàn lông, nhìn qua trông giống như một con chị tinh tinh.
Còn Bách Hiểu Sinh đứng ở trên đất bằng.
Mặc dù có sóng biển cuốn đến nhưng lại mảy may chẳng hề ảnh hưởng đến ông ta.
Giang Cung Tuần xuất hiện, quan sát hại người bọn họ.
Vào đúng một khắc này, trên người của Bách Hiểu Sinh bỗng dâng lên một luồng khí tức cực mạnh.
Luồng khí tức này ảnh hưởng đến hải vực, sóng đánh phía sau ông ta lập tức lui về phía sau.
Hamaru đứng ở trên tảng đá cao.
Trong nháy mắt này, Bách Hiểu Sinh nhanh chóng lao đến.
Tốc độ của ông ta, nhanh như chớp.
Nhanh đến mức Giang Cung Tuấn còn chưa nhìn rõ động tác, Bách Hiểu Sinh đã xuất hiện ở trước mặt của Hamaru, đưa tay xuất kích, một
Chương đánh về phía của Hamaru.
Cơ thể Hamaru lóe lên.
Chưởng lực công kích đáng sợ rơi vào tảng đá cao trăm mét.
Tảng đá trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, biến thành một đống đá vụn, mà trên mặt đất, trong nháy mắt cũng xuất hiện một cái hố sâu không đáy.
“Sức mạnh thật kinh khủng”
Thấy cảnh này, trong lòng của Giang Cung Tuấn cả kinh.
Một chiều tùy ý như thế, mà đã có sức mạnh như vậy rồi, thật quá đáng sợ.
Lúc này, Hamaru nhanh chóng vọt đến.
Tốc độ của ông ta cũng rất nhanh, ông ta thi triển một bộ
Chương pháp mà Giang Cung Tuấn chưa từng thấy bao giờ, đánh ra một chưởng, chưởng ấn mạnh mẽ huyễn hóa lao ra.
Bách Hiểu Sinh đeo mặt nạ đưa tay, trong lòng bàn tay huyễn hóa ra một sức mạnh, đánh nát chưởng ấn mạnh mẽ, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau lưng Hamaru,đột ngột đẩm ra một quyền.
Một đấm xuất ra, thiện bằng địa liệt, sức mạnh to lớn đã khiến biển động.
Toàn thân Hamaru phát ra một luồng sáng trắng chói mắt, luồng sáng trắng nhanh chóng hội tụ phía sau lưng, tạo thành một lá chắn, cưỡng ép cản lại một quyền của Bách Hiểu Sinh.
Két!
Cho dù cách một khoảng xa, Giang Cung Tuấn vẫn nghe thấy tiếng lách tách truyền đến.
Chân khí của Hamaru tạo thành một bức tường những vẫn không thể nào cản nổi đòn tấn công của Bách Hiểu Sinh đeo mặt nạ.
Cơ thể của Hamaru nhanh chóng lùi lại phía sau.
Mà khóe miệng của ông ta, cũng có một dòng máu đỏ chảy ra.
“A!”
Ông ta ngửa mặt lên trời rống to.
Tiếng rống vang vọng, mái tóc đen dài dựng đứng, đồng tử đen nhánh vào lúc này đã chuyển sang màu đỏ máu.
“Nhập ma rồi?”
Giang Cung Tuấn đứng ở phía xa thấy cảnh này, nhịn không được mà hít vào một hơi lạnh.
Anh biết Hamaru sau khi nhập ma thì khủng bố đến mức nào Hamaru sau khi nhập ma, có thể đánh cho anh không có khả năng đánh trả.
Bách Hiểu Sinh thấy vậy, gương mặt phía dưới mặt nạ cũng lộ ra một nụ cười nhạt: “Xem ra, người này vẫn chưa hóa giải được sự ảnh hưởng tiêu cực của máu rồng. Cho dù có là trường giả đi chăng nữa thì cũng không thể bị kích thích hoặc có những cảm xúc tiêu cực, nếu không, sẽ giống như Đường Sở Vi, trong nháy mắt mấy đi lý trí, rơi vào trạng thái nhập ma”
Bách Hiểu Sinh biết, sau khi tiến vào trạng thái nhập ma, thực lực sẽ cao lên.
Ông ta chính là muốn thấy kết quả như thế này. Nếu như đây chính là thực lực của Hamaru, thì chuyến đi này của ông ta cũng không bị coi là vô ích.
“Kiếm.”
Hamaru gầm thét.
Ông ta nói ra một tiếng.
Tiếng này, là ngôn ngữ của Đại Lan.
Cùng với tiếng gầm vang vọng của ông ta.
Ở một nơi xa trong rừng sâu núi thẳm, bên trong vực sau, một thanh kiếm phá đá mà ra, nhanh chóng bay đến.
Giang Cung Tuấn chỉ thấy ở nơi xa, một luồng kiếm quang phóng thẳng lên tận trời, luồng kiếm quang này nhanh chóng bay đến, xuất hiện ở trong tay của Hamaru.
Cái này là kiếm của Hamaru.
Giang Cung Tuấn lúc này mới thấy rõ.
Đây là một thanh trường kiểm, thân kiếm dài ba mét, màu trắng, phát ra bạch quang, vô cùng chói mắt.
Hamaru cầm kiếm, thi triển ra kiếm thuật đáng sợ, chớp mắt một cái đã xuất hiện ở phía trước của Bách Hiểu Sinh, cầm trường kiếm trong tay, bổ thẳng đầu Bách Hiểu Sinh.
Bách Hiểu Sinh đeo mặt nạ hơi nghiêng đầu, liền tránh được một kiếm này, bỗng giơ tay, đánh một chưởng về phía cổ tay của Hamaru. Hamaru vội vàng né tránh, đồng thời xoay vòng kiếm trong tay, tấn công vào đầu của Bách Hiểu Sinh.
Bách Hiểu Sinh cũng là một kẻ tài cao gan, trực tiếp xuất thủ, công kích trường kiếm.
Năm ngón tay của ông ta uốn lượn, tạo thành móng vuốt, trong lòng bàn tay huyễn hóa ra một sức mạnh đáng sợ, cưỡng ép ngăn lại đường kiếm.
Mà giờ phút này, Hamaru lại nhanh chóng thu kiếm.
Hai người xảy ra cuộc chiến kịch liệt.
Ngắn ngủi chỉ trong nháy mắt, đã giao thủ mấy chục chiêu.
Tốc độ ra chiêu của bọn họ đều quá nhanh, nhanh đến mức Giang Cung Tuấn nhìn mà hoa måt.
Kiếm thuật của Hamaru rất quỷ dị.
Thế nhưng, Bách Hiểu Sinh lại tay không tác sắt đỡ đòn tấn công của ông ta, hơn nữa còn liên tục đánh trả.
Ầm ầm.
Rầm rầm!
Những tảng đá khổng lồ bên bờ biển liên tục bị sức mạnh đáng sợ làm cho vỡ tan.
Sức mạnh đáng sợ khuếch tán, dẫn đến biển động, sóng lớn cao vài mét thậm chí còn cao cả mười mét không ngừng đập vào bờ biển.
Giang Cung Tuần nhìn mà trong lòng run sợ.
Anh cho rằng mình đã rất mạnh, anh cho rằng thực lực của mình đã đứng ở trên kim tự tháp của võ giả, nhưng bây giờ thấy Hamaru và Bách Hiểu Sinh đeo mặt nạ đánh nhau, anh mới biết được, hóa ra bản thân mình vẫn còn rất yếu.
Hai người này, tùy ý đánh một chiều, cũng đều có thể hoàn toàn treo anh lên đánh.
“Không Minh Quyền”
Bách Hiểu Sinh ở phía xa hét lớn.
Cùng với tiếng hét vang vọng.
Ông ta nhanh chóng xuất quyền.
Trong một giây đánh ra mấy chục quyền.
Mấy chục ảnh quyền từ trên trời giáng xuống, tấn công về phía Hamaru.
Trường kiếm trong tay của Hamaru khẽ quét qua, một luồng kiếm khí lặng lẽ bật ra, công kích vào mấy chục ảnh quyền phía trên, đánh nát những ảnh quyền này.
Mà giờ khắc này, trên bầu trời, liên tục có những ảnh quyền giáng xuống, mỗi một ảnh quyền, Giang Cung Tuấn đều tự nhận không thể tiếp được.
Hamaru liên tục vung kiếm, mỗi một kiếm chém ra, đều có kiểm khí xuất ra, kiểm khí ùn ùn phóng thẳng lên trời, nghênh đón ảnh quyền dày đặc chằng chịt.
Ầm ầm!
Mặt đất rung chuyển.
Bầu trời cũng bị ảnh hưởng bởi sức mạnh nổ tung đáng sợ này, từ xa nhìn lại, có chút mờ ảo mơ hồ, không gian dường như còn hơi méo mó vặn vẹo