Trên bữa tiệc, tất cả mọi người nhìn ra ngoài cửa.
Bên ngoài ba người đi tới.
Một người là Diệp Hình chủ tịch Vạn Quân.
Còn có một ông già là Phương Vĩnh Cánh, hội trưởng hiệp hội Trung y, ở Tử Đằng có danh xưng đật nhất thân y.
Địa vị ba người này ở Tử Đằng đều là tồn tại đứng trên Kim Tự Tháp.
Diệp Hình, trung tâm của nhà họ Diệp ở thủ đô, một câu có thể khiến sự tồn tại của nhà họ Tiêu trong bốn nhà quyền thế lớn phá sản.
Cổ Dật Hàn, một người rất khiêm tốn, nhưng quyên thể của anh ta cũng cực lớn.
Phương Vĩnh Cánh, tên này càng không cần noi.
Tử Đăng là thủ đô dược liệu, mà ông ta là thân y.
Thế giới này càng có tiền càng sợ chết.
Có thể nói như vậy, quyền thế của tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng chưa chắc lớn bằng một Phương Vĩnh Cánh.
Ba người đi tới, trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường.
“Ai đang đánh rắm?”
“Ai nói cô Sở Vi?”
“Người nào đang nói năng lung tung?”
Ba người đi tới, liếc nhìn toàn trường.
Hội trường bữa tiệc to lớn, nháy mắt chìm trong im lặng.
Đây… Đây là thế nào?
Tại sao ba nhân vật lớn này đều thay Đường Sở Vi ra mặt?
Mà dáng vẻ của Đường Sở Vi cũng là được yêu thương mà lo sợ.
Diệp Hình còn hiểu được, Giang Cung Tuấn đã từng cứu ông ta.
Nhưng Cổ Dật Hàn, thần y Phương, cô ta và hai người này cũng chưa từng gặp nhau nhỉ?
Nhìn thấy ba nhân vật lớn có mặt, nháy mắt Trương Mạnh liền nguôi giận, không khỏi lui lại, đứng trong đám người, sợ hãi nên không dám nói câu nào.
Giờ phút này anh ta nào còn dám nói lung tung?
Chỉ một Diệp Hình đã làm cho nhà họ Tiêu phá sản, tài sản nhà họ Trương mặc dù cao hơn bốn gia tộc lớn nhưng ba người này nhà họ Trương cũng không thể trêu vào.
Ba người đi tới, Diệp Hình nhìn Đường Sở Vi nước mắt rưng rưng, vẻ mặt tôn kính: “Cô Sở Vi”
Cổ Dật Hàn cũng hơi khom người: “Cô Sở Vi”
Phịch…
Phương Vĩnh Cánh, hội trưởng hiệp hội Trung y, thần y Phương tiếng tăm lừng lẫy Tử Đằng, trực tiếp quỳ phịch xuống đất.
Chuyện này khiến Đường Sở Vi bị hù dọa, cơ thể hơi lùi lại, Giang Cung Tuấn kịp thời đỡ Đường Sở Vi, nhìn Phương Vĩnh Cánh quỳ dưới đất, nhíu mày: “Ông là ai, ông cần gì phải dọa sợ vợ tôi, ông Phương Vĩnh Cánh vội vàng xin lỗi.
Người nhà họ Đường thì trợn mắt há mồm.
Chuyện này là sao?
Lúc nào quyên thể của Đường Sở Vi lớn như thế, những đại nhân này thấy cô tại sao giống như thấy Tiêu Dao Vương.
Giang Cung Tuấn cũng nhìn thân y Phương, anh không ngờ Phương Vĩnh Cánh mà trước đó Đường Sở Vi nhắc đến, thân y Phương thế mà là đại ca Quỷ Kiến Sầu tình báo mạng lưới ngầm, chuyện này thật thú vị.
Diệp Hình quét mắt nhìn bốn phía.
Ánh mắt lần lượt lướt qua trên người từng người.
Liếc mắt một cái, hễ là người bị nhìn thấy đều lui lại theo bản năng.
“Nói, tại sao không nói?”Diệp Hình tức giận hét lên: “Cô Sở Vi chính là rồng phượng trong biển người, cơ thể ngàn vàng, sao có thể tha thứ cho kẻ bỉ ổi các người đây sỉ nhục, ai mở miệng sỉ nhục? Tự đứng ra đi.”
Cổ Dật Hàn cũng quét mắt nhìn đám người, vẻ mặt lạnh lùng: “Bây giờ đứng ra, quỳ xuống đất nhận lỗi, còn có nơi để cút, nếu không..”
Vẻ mặt anh ta uy hiếp.
Vẻ mặt này hù dọa không ít người.
Cậu Cổ này tuyệt đối không chỉ nói chơi, một khi anh ta tức giận, chỉ sợ cả Tử Đằng đều phải run rẩy.
Phương Vĩnh Cánh vốn cũng không dám đi nhìn Giang Cung Tuấn, ông ta vội vàng di chuyển ánh mắt, nhìn đám người, quát lạnh nói: “Là ai?
Đứng ra cho tôi.”
Lâm Hân nhìn ba người này, cau mày lại.
Xem ra ba người này đã biết thân phận của Giang Cung Tuấn, lúc này mới liều lĩnh ra mặt cho Đường Sở Vị, đây là đang lấy lòng Giang Cung Tuấn.
Làm chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, cô ta sao có thể lạc hậu.
Cô ta đi tới trước mặt Đường Sở Vi, kéo tay cô, liếc nhìn đám người trên bữa tiệc, nói từng chữ: “Sở Vi là bạn thân tốt nhất của tôi, các người sỉ nhục Sở Vĩ trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, đây là không để tôi vào mắt sao, nơi đây có máy quay giám sát, ai nói gì, tôi tra máy giám sát là biết, bây giờ vẫn nên tự giác đứng ra đi”
Thấy cảnh này, những người mở miệng trước đó kia hoàn toàn sợ hãi.
Phịch…
Lập tức có một người phịch một cái quỳ xuống đất không thể thừa nhận áp lực mấy ông lớn mang tới, không ngừng dập đầu xuống đất.
Đây là một tổng giám đốc tập đoàn, giá trị bản thân cũng tới trăm tỷ đồng.
Ở bên ngoài là một nhân vật lớn.
Giờ phút này ông ta lại quỳ xuống đất giống như chó chết.
Đường Sở Vi bị một màn này hù sợ.
Nhưng một tay cô vừa kéo Giang Cung Tuấn, một tay vừa kéo Lâm Hân. . Ngôn Tình Hay
Cô nhìn trái nhìn phải.
Nhìn Lâm Hân, rồi lại nhìn Giang Cung Tuấn.
Trên gương mặt xinh đẹp mang theo sự hoài nghi.
Chẳng lẽ lại là người đàn ông đeo mặt nạ đó?
Có một người quỳ thì có người thứ hai.
Diệp Hình, Cổ Dật Hàn, Lâm Hân, ba người này đều đến từ thủ đô, đều là người của gia tộc lớn chân chính.
Một Diệp Hình đã làm nhà họ Tiêu phá sản.
Giờ ba người cùng xuất hiện, đây coi như xong đời.
Những người nói năng lỗ mãng kia đều tự giác đứng ra, quỳ xuống đất.
Phịch phịch…
Từng người quỳ xuống.
Trong nháy mắt, hai mươi người quỳ xuống đất.
Thấy cảnh này, Đường Lăng cũng hoảng hốt.
Bởi vì anh ta cũng nói Đường Sở Vi.
Nhưng sau khi hơi bối rối, anh ta liền bình tĩnh đứng lên, chỉ vào một ông lớn quỳ dưới đất một cái, những ông lớn này có sản nghiệp lớn hơn nhà họ Đường.
Anh ta chỉ vào cái mũi mắng to: “Người nhà họ Đường tôi cũng là người các ông có thể sỉ nhục sao?”
Nhưng mà Giang Cung Tuấn bước đến, anh đá một phát vào đầu gối anh ta.
Phịch.
Đường Lăng nháy mắt quỳ xuống đất.
“Anh… Anh làm gì?”“Đường Lăng tức giận.
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Vừa rồi hình như anh la hét sung nhất mà?”
“Tôi… Tôi thật ra là anh họ của Sở Vi..”
Lời Đường Lăng còn chưa hết, Giang Cung Tuấn lại đá một phát, đạp anh ta ngã xuống đất, hét lên một tiếng thê thảm.
Ngay sau đó, Giang Cung Tuấn chỉ vào Đường Mỹ Oanh.
Cả người Đường Mỹ Oanh run lên, vội vàng lội kéo Liễu Súng bên cạnh, vẻ mặt hoảng sợ: “Ông…
Ông xã”
“Cô muốn liên lụy nhà họ Liễu sao, còn không quỳ nhanh”Liễu Súng vung tay tát cô ta một phát.
Đường Mỹ Oanh bị đánh rồi khóc lóc.
Cô ta nhìn Đường Thành Lâm một cái, nhìn thấy sắc mặt Đường Thành Lâm chìm xuống, toàn thân cô ta sợ hãi mà run lên, không nhịn được đi tới, phịch một cái quỳ xuống đất.
Giờ phút này đã có hơn ba mươi ông lớn quỳ dưới đất.
Còn có một người không quỳ.
Đó chính là Trương Mạnh.
Trương Mạnh đứng một bên, quỳ cũng không được, không quỳ cũng không được.
Một cái quỳ gối này, danh tiếng của nhà họ Trương anh ta sẽ hoàn toàn bị hủy.
Không quỳ, mấy nhân vật lớn này truy cứu, nhà họ Trương cũng không chịu nổi.
Sau khi cân nhắc lợi và hại, anh ta phịch một cái quỳ xuống đất.
Cái quỳ gối này, bạn cùng lớp của anh ta đều phát sợ.
Lớp… Lớp trưởng cũng quỳ?
Quỳ trước mặt Đường Sở Vi?
Đường Sở Vi này rốt cuộc có lai lịch gì?
Một bữa tiệc sinh nhật trở thành đại hội dập đầu.
Đường Sở Vi nhìn một màn trước mắt này, trong đầu trống rỗng, hoang mang lo sợ, cô hoảng hốt, không biết đối đáp thế nào.
Diệp Hình nhìn về phía Đường Thành Lâm, chỉ vào ông ta nói: “Ông cũng nói nhỉ?”
Nghe vậy, cơ thể Đường Thành Lâm run lên.
Nhìn về phía Đường Sở Vi, sắc mặt có hơi chìm xuống: “Đường Sở Vi, chẳng lẽ cháu bắt ông nội quỳ trước mặt cháu?”
Đường Sở Vi hoảng sợ, vội nói: “Ông… Ông nội, không dám, đừng, tuyệt đối đừng quỳ.”