Giang Cung Tuấn đánh Âu Dương Lãng một chưởng.
Âu Dương Lãng lại hạ độc ở trên người của mình, thời điểm tay của Giang Cung Tuấn chạm vào người ông ta, ở giữa có độc, bởi vậy độc tố mới dính vào tay của Giang Cung Tuấn.
Lúc này, Giang Cung Tuấn đang bị nhốt ở trong địa lao tối tăm ẩm thấp.
Anh chẳng những đang bị trúng kịch độc, mà còn bị điểm huyệt, toàn thân không thể cử động, đồng thời bên trong cơ thể liên tục truyền đến những cơn đau nhức kịch liệt.
Anh có học y.
Anh biết đây là một loại cổ đọc cực kì đáng sợ.
Cổ độc không những sẽ phá hủy cơ thể của anh, mà có trùng ở bên trong sẽ còn cắn nuốt máu thịt của anh. Loại đau đớn này khiến anh cảm thấy sống không bằng chết.
Anh nằm trên mặt đất, đầu óc mê man.
“Không được, nhất định phải nhanh chóng giải huyệt, cưỡng ép giết chết cổ trùng bên trong cơ thể”. Giang Cung Tuấn cắn chặt răng.
Anh thử vận chân khí.
“A.”
Vừa mới vận chân khí, cổ trùng bên trong cơ thể của anh lại hoạt động, nó uống máu của anh, cắn xé thịt của anh.
Anh đau đớn đến mức mặt mày nhăn nhó, không nhịn được phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Giang Cung Tuấn, những cường giả cổ võ bị giam giữ khác vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Mà giờ phút này, Mộ Dung Xuân đã tiến vào cung điện dưới lòng đất.
Ông ta thận trọng đi lên trước.
Mộ Dung Xuân vừa đi vào, Âu Dương Lãng đã biết.
Âu Dương Lãng nhìn thấy người xuất hiện trong màn hình giám sát, nét mặt lộ rõ vẻ nghiêm trọng: “Mộ Dung Xuân, tại sao có thể là ông ta?”
Ông ta vẫn tưởng rằng Mộ Dung Xuân đã chết rồi.
Thế nhưng, không ngờ Mộ Dung Xuân lại đột nhiên xuất hiện.
Đối với Mộ Dung Xuân, ông ta vẫn còn có một chút kiêng kỵ. “Truyền lệnh xuống, tất cả rút lui, dụ Mộ Dung Xuân vào trong Trận Thiên Cơ”
Khuôn mặt ông ta hiện lên vẻ thâm trầm.
Đương nhiên Mộ Dung Xuân xuất hiện ở đây, vậy thì chỉ còn cách giải quyết ông ta lần nữa thôi.
Mộ Dung Xuân mò mẫm đi lên.
Trên đường đi vào, ông ta thấy ở trên mặt đất có không ít thi thể, nhìn thi thể ở chỗ này, ông ta biết ở đây đã xảy ra một cuộc chiếc ác liệt.
Mà Giang Thời đi phía sau ông ta.
Nhưng, Giang Thời lại rất cẩn thận.
Dọc theo đường đi, ông ấy đều cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, một số camera giấu kín đã bị ông ấy phát hiện ra.
Ông tránh khỏi phạm vi giám sát của camera, đi vào những góc chết không quay đến được. “Giang Thời..”.
Giang Thời nghe thấy sau lưng có tiếng gọi, lập tức xoay người lại nhìn thấy Giang Phùng đang đi đến.
Nhìn thấy Giang Phùng cứ quang minh chính đại gọi tên của mình như thế, ông ấy khẽ chau mày, đi sát vách tường, nhìn về phía Giang Phùng làm một cái dấu ra hiệu im lặng, đồng thời còn chỉ chỉ về phía góc tường cách đó không xa.
Giang Phùng lập tức hiểu ra, biết nơi này có camera.
Giang Thời làm một cái dấu ra hiệu phá hỏng.
Giang Phùng ngay lập tức hiểu ý.
Dưới sự chỉ điểm của Giang Thời, ông ta bắt đầu phá hỏng camera giám sát.
“Lão đại, camera bị phá hỏng rồi, thông qua hình ảnh của camera ghi lại được lúc trước, có thấy Giang Phùng xuất hiện”
“Tốt lắm”
Trên mặt Âu Dương Lãng mang theo ý cười, nói: “Dù bọn chúng vào trong Trận Thiên Cơ, cùng nhau ra tay”
Sau khi Giang Phùng phá hỏng camera ẩn, Giang Thời mới đi ra.
Nhìn Giang Phùng một cái, nhàn nhạt nói: “Sao ông cũng đi theo?”
Giang Phùng nói: “Còn không phải là vì thằng nhóc Giang Cung Tuấn khẩn cầu à? Nếu không phải nó mở miệng, tôi cũng chẳng muốn đến chỗ này tham gia náo nhiệt đâu”
Giang Thời làm một thủ thế ra hiệu mời, nói: “Mộ Dung Xuân đã đi vào. Ông ta vẫn lỗ mãng như thế, rõ ràng biết Giang Cung Tuấn đã bị tóm, mà vẫn còn nghênh ngang đi vào, ông đi theo, trên đường phải chú ý quan sát, phá hỏng hết camera ẩn, tôi ở phía sau yểm trợ”
Giang Phùng cũng không nói gì nhiều, đi về phía trước.
Sau khi được Giang Thời nhắc nhở, ông ta trở nên rất cẩn thận, không ngừng quan sát xung quanh, chỉ cần vừa phát hiện ra camera, sẽ đều phá hỏng hết.
Mà giờ phút này, Mộ Dung Xuân vẫn mò mẫm đi sâu vào trong.
Không biết đi bao lâu đã đến chỗ cung điện có Trận Thiên Cơ.
Nhìn thấy một đống hỗn độn phía trên mặt đất, ông ta cũng đoán ra được, ở đây đã xảy ra một cuộc chiếc kịch liệt, nhìn lối đi trước mặt, ông ta hơi do dự, nhưng vẫn đi đến.
Vừa mới đi qua, cơ quan lập tức khởi động, lối ra bị bịt kín.
Ông ta hơi lùi lại, vận chân khí, đánh một chưởng mạnh.
Cho dù công lực của ông ta cực mạnh, cũng không thể đẩy cánh cửa đá này ra được.
Vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm trọng, cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, muốn tìm cơ quan mở cửa đá ra, sau đó tiếp tục xâm nhập vào sâu cứu người.
“Mộ Dung Xuân.”
Sau lưng truyền đến tiếng gọi. Mộ Dung Xuân xoay người lại nhìn thấy Giang Phùng. Gật đầu một cái, xem như là trả lời lại Giang Phùng. “Tình huống gì vậy?” Giang Phùng đi đến, hỏi.
Mộ Dung Xuân nói: “Từ tình huống ở chỗ này xem ra, ở đây đã xảy ra một cuộc chiến kịch liệt, nếu như không nằm ngoài dự đoán của tôi, thì Giang Cung Tuấn và mọi người đều đã bị bắt cả rồi, bây giờ đường ra đã bị chặn, tôi đang suy nghĩ biện pháp”
“Tránh ra, để tôi!”. . ngôn tình sủng
Giang Phùng nâng tay, chân khí toàn thân hội tụ trong lòng bàn tay, bỗng đánh ra một chướng.
Râm!
Trong chốc lát, mặt đất rung chuyến.
Cửa đá cũng lung lay một cái. Thế nhưng là, chỉ có thể thôi. “Vô ích thôi.”
Mộ Dung Xuân nói: “Cửa đá này rất nặng, ngau cả tôi cũng không thể đánh mở ra được.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Giang Phùng hỏi.
Ràm!
Vào đúng lúc này, lối đi phía sau lưng cũng bị một cửa đá hạ xuống chặn lại.
Cửa đi hạ xuống, đồng thời lớp thép ở mặt ngoài cửa đá cũng nổi lên.
“Chết rồi, trúng kế rồi!”
Sắc mặt Mộ Dung Xuân thay đổi, nhanh chóng vọt lên, muốn đẩy cửa đá ra, thế nhưng dù cho có đẩy như thế nào đi chẳng nữa, cũng đều vô dụng.
Ông ta và Giang Phùng đã bị nhốt ở bên trong tòa cung điện này, nháy mắt, Trần Thiên Cơ khởi động, khói độc lập tức phun ra.
Mộ Dung Xuân vội vàng nhắc nhở: “Đây là khói độc, đừng hít vào”
nhanh.
Khói độc bốc lên, mũi nó cũng liên tục bắn ra, vài sợi tơ thép cũng hiện ra, giăng khắp nơi, liên tục quét ngang với tốc độ cực
Mộ Dung Xuân và Giang Phùng cũng bắt đầu nhanh chóng né tránh.
Vào lúc hai người rơi vào bên trong trận pháp, Giang Thời cũng đi theo, nhìn thấy con đường phía trước bị chặn, ông ấy biết, Mộ Dung Xuân và Giang Phùng đã trúng kế rồi.
Nhưng, cái này cũng nằm trong dự liệu của ông ấy.
Ông ấy để Mộ Dung Xuân đi trước một bước, chính là muốn Mộ Dung Xuân làm tiên phong.
Ông ấy quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, tìm kiếm một con đường khác đi vào.
Thế nhưng ở đây chỉ có một đường đi duy nhất, muốn xâm nhập, chỉ có thể từ chỗ này đi vào.
Bây giờ đường đã bị bịt kín.
Ông ấy cũng không có cách nào khác.
Ông chỉ có thể đứng chờ tại chỗ.
Nếu như Mộ Dung Xuân và Giang Phùng có thể xâm nhập giết là tốt nhất, nếu không giết được, bị bắt hoặc là bị giết chết, ông ấy sẽ nghĩ cách khác đi vào cứu người.
Ông ấy khoanh chân ngồi dưới đất, nghiêm túc chờ đợi.
Mặc dù cách cánh cửa đá, thế nhưng ông ấy vẫn có thể cảm nhận được động tĩnh truyền ra từ đến trong, âm thanh rất kịch liệt. Ước chừng đợi khoảng hơn một tiếng sau, bên trong lại lần nữa truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt. Đánh nhau kéo dài hơn nửa tiếng mới kết thúc. “Kết thúc rồi à? Mộ Dung Xuân và Giang Phùng chắc hẳn là cũng đã gặp được Âu Dương Lãng rồi” Giang Thời đứng lên, nhỏ giọng thì thầm. Không lâu sau, cửa liền mở ra.
Ông ấy giấu thân thể của mình trên vách đá, thấy được tình hình ở bên trong cung điện. Bên trong rất hỗn loạn, còn có một số đệ tử Cổ Môn đang thu dọn hiện trường.
Đúng như những gì ông ấy suy đoán, Mộ Dung Xuân và Giang Phùng đã bị tóm.
“Lớn tuổi rồi mà vẫn còn lỗ mãng như thế” Giang Thời khẽ lắc đầu.
Ông ấy nhìn chằm chằm vào cung điện phía trước, thông qua cảm giác, cung điện trước mặt bốn phía đều có lắp camera, quay chụp 360 độ không góc chết.
Một khi ông ấy xuất hiện, bản thân sẽ lọt vào góc giám sát.
Ông ấy chau mày, rơi vào trầm tư.