Tất cả mọi người đều hoảng sợ há to miệng.
Đường Sở Vi thừ người ra mấy giây sau mới phản ứng được.
Cô vội vàng đi đỡ Tôn Thái Vương đang dập đầu ở trên đất, sốt ruột nói: “Ông Tôn, ông, ông làm gì vậy? Mau đứng dậy đi”
“Cô Sở Vi, cầu xin cô tha thứ, tha thứ cho đứa cháu hư đốn này của tôi”
Giang Cung Tuấn đứng ở một bên đột nhiên nói: “Hình như anh ta bảo Sở Vi ở bên anh ta ba ngày thì phải?”
“Cái gi?”
Nghe vậy, Tôn Thái Vương giận tím mặt.
Ông ấy tức giận đứng lên, tìm đồ ở khắp nơi, thấy được một chiếc ghế gỗ, câm nó lên đập về nửa người dưới của Tôn Tuấn Trạch.
“A.
Cửa hàng bán quần áo truyền tới tiếng gâm thét tan nát cõi lòng.
Đáy quần của Tôn Tuấn Trạch trong nháy mắt chảy ra một bãi máu.
Anh ta đau đớn đến hôn mê ngay lập tứ!
cPhùng Tiểu Hội mặt mày đầy máu bị dọa sợ, sắc mặt cô ta tái nhợt, không ngừng lui về phía sau, khóc lóc tỉ tê.
Những người khác cũng bị sợ lui lại mấy bước, tất cả bọn họ đều thở ra một hơi lạnh.
Quá độc á!
cCái ghế này đập xuống, Tôn Tuấn Trạch hỏng là cái chắ!
cSau khi đập xong, Tôn Thái Vương lại quỳ xuống đất một lần nữa, “Cô Sở Vi, cô xem bây giờ đã hết giận chưa?”
Đường Sở Vi cũng bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, theo bản năng lui về phía sau, kéo cánh tay của Giang Cung Tuấn, nhìn anh một cái, “Tuấn, cái này… cái này?”
Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn đầy vô tội nói: “Em nhìn anh làm gì, ông ta cũng không phải câu xin anh tha thứ, Sở Vi, em có biết nhân vật lớn nào hay không?”
“Em?”
Đường Sở Vi có chút khiếp sợ.
Nhân vật lớn?
Cô biết người đó sao?
Có điêu, cô lại nghĩ tới một người.
Đó chính là lân trước ở tâng cao nhất của khách sạn Tử Đảng, nhà họ Tiêu tổ chức buổi đấu giá.
Cô bị Tiêu Chinh bắt, phá hỏng mặt, ngay vào lúc cô tuyệt vọng thì một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ xuất hiện cứu cô.
“Chẳng lẽ là anh ta?”
Đường Sở Vi hơi mất hồn.
Cô chợt khẽ lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ trong lòng mình.
Cô biết người này giết Tiêu Bối Hoa của nhà họ Tiêu, còn giết Tiêu Chinh, ngay sau đó giết ba tộc trưởng của gia tộc lớn khác.
Nhưng, người này đã bị Tiêu Dao Vương bắt, bị bản chết rồi.
Nhưng mà, trừ người này ra, cô hình như không quen biết nhân vật lợi hại nào khác cả, hơn nữa cô và người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này cũng không tính là quen biết nữa.
Mười năm nay, cô không bước chân ra khỏi cửa thì làm sao quen biết nhân vật lớn nào?
Chẳng lẽ, là Giang Cung Tuấn?
Cô nghi ngờ nhìn Giang Cung Tuấn một cái.
Ngay sau đó, cô lại phủ nhận ý nghĩ trong lòng.
Không thể nào là Giang Cung Tuấn được, mặc dù anh đã từng làm quan lớn ở Nam Cương, nhưng vi phạm vào chuyện nào đó, bị xét xử, đuổi khỏi quân đội.
“Ầm, bịch..
Thấy Đường Sở Vi một lúc lâu mà vẫn không lên tiếng, Tôn Thái Vương tiếp tục quỳ xuống đất dập đầu.
Đường Sở Vi không nghĩ ra, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cô vội vàng đỡ Tôn Thái Vương đứng dậy, nói: “Tôn, ông Tôn, ông xem, anh ta đã chảy nhiêu máu như vậy rồi, mau đưa anh ta đi bệnh viện đi”
“Cảm ơn cô Sở Vì đã tha thứ-”
Tôn Thái Vương mừng rỡ, cuối cùng cũng được cô tha thứ.
Nếu không, nhà họ Tôn của ông ta coi như xong đời.
Tôn Thái Vương đứng lên, nhìn Giang Cung Tuấn một cái Vừa nhìn thấy người, ông ta lập tức không kiêm chế được mà run lên, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Giang Cung Tuấn nói: “Ông Tôn, ông làm sao vậy? Không nghe được lời Sở Vi nói sao, mau dân đi bệnh viện đi, còn nữa, chuyện đánh người này không liên quan gì đến Sở Vi nhà tôi, ông đừng báo cảnh sát bát Sở Vi nhé.”
“Dạ, là tôi đánh, tuyệt đối không liên quan đến cô Sở Vi Vừa nói xong, Tôn Thái Vương lập tức gọi một cuộc điện thoại.
Chẳng mấy chốc đã có mấy người chạy tới mang Tôn Tuấn Trạch đang chết ngất, và cả Phùng Tiểu Hội mặt đầy máu và kinh ngạc đi.
“Cái đó, quần áo còn phải bồi thường nữa không?” Giang Cung Tuấn nhìn giám đốc của cửa hàng bán quần áo đang đứng ở một bên Giám đốc mới lấy lại tỉnh thần, cả người run lên, vội vàng nói: “Không, không cân”
Ngay cả Tôn Thái Vương cũng dập đầu nhận sai, cô ta nào dám chứ!
Mà những người khác trong tiệm đã sớm thông báo chuyện này cho bà chủ.
Bà chủ của cửa hàng quân áo đất tiên này không phải ai khác mà chính là Lâm Hân.
Mặc dù Lâm Hân là chủ tịch dược phẩm Trường Sinh.
Nhưng, dược phẩm Trường Sinh là của gia tộc, Lâm Hân cũng chỉ là hô trợ quản lý mà thôi Trừ việc đó ra, cô ta cũng có không ít nghề tay trái.
Cửa hàng này chính là một trong số đó.
Cô ta nghe được là Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn gây chuyện ở trong tiệm, nhanh chóng từ công ty chạy tới.
Giang Cung Tuấn nhìn đám người anh Ba còn đứng ở một bên, anh nhướng mày một cái, nói: “Chủ của anh cũng đi rồi, anh còn muốn ra tay với tôi hay sao?”
Cả người anh Ba run lên, sợ hãi khom người, cung kính nói xin lỗi: Đúng đúng, thật xin lỗi, bây giờ chúng tôi lập tức đi ngay”
Nói xong, gã cũng không dừng lại thêm, mang đàn em nhanh chóng bỏ chạy.
Hít!
Đường Sở Vĩ hít sâu một hơi Quá ảo diệu!
Tất cả những thứ này thật sự là quá sức tưởng tượng!
Vào thời khắc này, một chiếc Ferrari chạy tới đậu ở cửa.
Một cô gái mặc áo màu trăng, quân túi hộp màu đen, vóc người cao gầy, vẻ ngoài tuyệt đẹp, khí chất xuất trần đi tới Lốc cốc, lốc cốc…
Giày cao gót tiếp xúc với mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Tổng giám đốc Lâm”
Thấy cô gái đi tới, trên mặt của tất cả nhân viên bán hàng trong cửa hàng đều mang vẻ tôn kính.
Giám đốc Lý Mỹ Nương cũng kính cẩn kêu lên: “Tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Hân nhìn Giang Cung Tuấn một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Đường Sở Vị, lập tức tỏ ra thân mật, kéo tay cô, cười nói: “Sở Vi, thật sự là cậu sao?”
Đường Sở Vi ngẩn người ra.
Trong lúc nhất thời, cô không nhận ra người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này.
“Sở Vị, là tớ, tớ là Lâm Hân đó, năm đó ở trường học, lúc nghe giáo sư Tề giảng bài, cậu phát biểu nhận được tiếng vỗ tay của mọi người, lúc ấy tớ cũng ở đó”
Đường Sở Vi nhớ lại.
Hình như đúng là có chuyện như vậy.
Chẳng qua là, cô không biết Lâm Hân mà.
“Cậu, cậu chính là Lâm Hân đã đưa thiệp mời cho tôi, chủ tịch Lâm Hân của dược phẩm Trường Sinh sao?”
“Đúng vậy” Lâm Hân kéo tay của Đường Sở Vị, nói: “Tớ đã nghe nói lại chuyện này rồi, tớ sẽ lập tức đuổi nhân viên bán hàng mắt chó coi thường người này đi, cậu tới mua quân áo đúng không, ởi, †ớ mang cậu đi lầu hai, đích thân chọn đồ giúp cậu”
Đường Sở Vi được sủng ái mà lo sợ.
Đây là ai kia chứ?
Chủ tịch của dược phẩm Trường Sinh, làm sao lại đối xử tốt với cô như vậy?
Giống như cô bạn thân không có gì giấu nhau vậy.
Cô nhìn Giang Cung Tuấn một cái.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Em đi đi”
Nhận được sự cho phép, Đường Sở Vi mới gật đầu, dưới sự hướng dân của Lâm Hân, cô đi lên lâu hai.
Lầu hai là nơi bán đồ xa xỉ, giá cả còn đắt hơn lầu một, đều là lễ phục giá trị từ ba trăm triệu trở lên, mỗi một món đều sáng chói như sao, vô cùng chói mắt.
Đường Sở Vi học thiết kế thời trang, thấy những bộ quần áo xinh đẹp, lễ phục mỹ lệ này, hai mắt lập tức sáng lên.
Nhưng, cô không mất đi lý trí, nhìn Lâm Hân đứng ở một bên, vóc người thướt tha, xinh đẹp không thua mình, cô không nhịn được hỏi: “Lâm, tổng giám đốc Lâm, tôi và cậu cũng không quen biết nhau, sao cậu lại đưa thư mời cho tôi, hơn nữa sao cậu lại nhiệt tình với tôi như vậy, cậu hãy nói sự thật cho tôi biết đi, làm ai bảo cô làm như vậy?”
Lâm Hân hé miệng cười một tiếng.
Xem ra, Đường Sở Vi không biết thân phận của Giang Cung Tuấn.
Nếu cô không biết thì cô ta cũng không nói ra làm gì “Ai nha, cậu nói những lời này làm gì chứ, tớ luôn rất ngưỡng mộ cậu, cậu là một tiếng tài, mọi mặt đều nổi bật.”
Đường Sở Vi hỏi lại lân nữa: “Là Giang Cung Tuấn? Hay là người đàn ông đeo mặt nạ?”
Trong số những người mà cô quen biết, người có thể có khả năng như vậy cũng chỉ có hai người mà thôi.
Nhưng, là ai thì cô không xác định được Cô đã có một lần nghỉ ngờ đó là Giang Cung Tuấn.
Nhưng mà, đây chăng qua là hoài nghi.
“Người đàn ông đeo mặt nạ ư?”
Lâm Hân sửng sốt, chợt nghĩ tới khoảng thời gian trước có một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ làm mưa làm gió.
Hơn nữa, cô ta còn nghe nói, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này đã từng cứu Đường Sở Vi ở trên buổi đấu giá do nhà họ Tiêu tổ chức, còn giết Tiêu Thanh ở trước mặt mọi người Nhớ tới tập đoàn Ella lúc trước, Tiêu Dao Vương ra mặt giải quyết hậu quả cho Giang Cung Tuấn.
Cô ta cũng đã đoán ra được một ít Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này chính là Hắc Long, và cũng là Giang Cung Tuấn.
Nếu không, xảy ra nhiêu chuyện như vậy, làm sao đến lượt Tiêu Dao Vương kế nhiệm mới xử băn một người đàn ông đeo mặt nạ.
Nhất định là Tiêu Dao Vương vì giải quyết hậu quả cho Giang Cung Tuấn, giảm bớt lời lẽ sai trái của xã hội nên mới tìm một người để chết thay.
Nghĩ tới những chuyện này, Lâm Hân hé miệng cười một tiếng.
Hắc Long này rốt cuộc muốn làm gì đây?
“Sở Vi, cậu không biết thân phận của người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó sao?”
“Sao tôi lại biết người này chứ?”
Lâm Hân nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Anh ta chính là người mà cậu cứu thoát khỏi trận hỏa hoạn nhà họ Giang vào mười năm trước, bây giờ có thể người này có thế lực rất lớn, chắc cậu cũng biết đến chuyện của bốn gia tộc lớn nhỉ, đây chính là lý do anh ta trở về để báo thù”
“Hả?”
Đường Sở Vi cả kinh.
Người mà cô đã cứu mười năm trước?
Cô biết, cô đã cứu một người trong trận hỏa hoạn tại biệt thự nhà họ Giang.
Nhưng người được cứu thoát là ai thì cô cũng không biết.
Càng không biết đến ân oán của nhà họ Giang và bốn gia tộc lớn.
“Anh ta, anh ta là ai, chẳng lẽ… Chẳng lẽ là Giang Cung Tuấn?” Đường Sở Vi nghĩ đến Giang Cung Tuấn cũng họ Giang, không khỏi nghĩ đến anh.
Lâm Hân võ ót Đường Sở Vi một cái, “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, chồng của cậu – Giang Cung Tuấn là một tên vô dụng nào có thế lực lớn như vậy”