Cường Đại Chiến Y

Chương 451: Ý của Vương Thạch Thường đã theo đuổi Giang Vô Song được một thời gian



Cứ ba năm ngày anh ta lại chạy tới nhà họ Giang một lần.

Mặc dù hiện tại quan hệ giữa tứ đại gia tộc hơi kỳ diệu, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sự gặp gỡ giữa các thế hệ sau trong tứ đại gia tộc. Cho dù hiện tại nhà họ Cửu đang liên hợp với nhà họ Thạch và nhà họ Long muốn bức bách nhà họ Giang vào vài ngày sau.

Thế nhưng Thạch Thường nhà họ Thạch vẫn đến nhà họ Giang.

Thạch Thường lạnh lùng nhìn Giang Cung Tuấn.

Việc Giang Vô Song che chở cho Giang Cung Tuấn khiến đáy lòng anh ta rất khó chịu.

“Tên nhóc kia, nếu anh là đàn ông thì đứng ra đây, quang minh chính đại đánh một trận”

“Anh Giang, anh đừng để ý đến anh ta” Giang Vô Song nhỏ giọng nói.

Giang Cung Tuấn mới không muốn phát sinh xung đột với tên Thạch Thường này, bởi vì anh biết Thạch Thường rất mạnh, chí ít cũng đã tu luyện ra chân khí.

Anh lách qua Thạch Thường và Giang Vũ Bão rời đi.

“Đứng lại”

Thân thể Thạch Thường khẽ động, lấy tốc độ cực nhanh ngăn khuất trước người Giang Cung Tuấn. Anh ta đưa tay cản đường anh, trên gương mặt tươi cười hiện lên vẻ âm u, “Sợ rồi sao? Nếu sợ thì chui qua dưới háng tôi đi, hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho anh”

Nói xong, anh ta dạng hai chân ra.

“Thạch Thường, anh chớ quá mức” Vẻ mặt Giang Vô Song cũng trở nên âm u, “Ông nội đã ra lệnh để tôi bảo vệ Giang Cung Tuấn, nếu anh còn gây khó dễ, tôi sẽ ra tay với anh”

“Vô Song, em lại vì tội nhân nhà họ Giang mà muốn ra tay với anh?” Trên mặt Thạch Thường hiện lên vẻ đau lòng, nói: “Anh yêu em cuồng dại như vậy, vậy mà em lại đối xử với anh như thế?”

“Đây là hai chuyện khác nhau, tôi có sứ mệnh của tôi, nếu như anh cứ nhất định phải để Giang Cung Tuấn đánh một trận với anh, vậy anh đi tìm ông nội đi. Nếu ông nội cho phép, tôi tuyệt đối không ngăn cản”

Đối mặt với Thạch Thường, Giang Vô Song cũng không muốn triệt để trở mặt, vì thế đành lôi Giang Quốc Đạt ra.

Quả nhiên vừa nghe thấy tên Giang Quốc Đạt, Thạch Thường lập tức mất hết lực lượng.

“Bớt lấy ông nội ra dọa tôi” Giang Vũ Bão đứng dậy, “Thạch Thường anh cứ việc đánh thằng nhóc này cho tôi, nếu ông nội trách tội tôi có thể chịu trách nhiệm thay anh”

Có những lời này của Giang Vũ Bão Thạch Thường cũng an tâm.

Anh ta sầm mặt lại xoa tay, trực tiếp vươn tay ra chộp về phía Giang Cung Tuấn, muốn xách anh lên sau đó ném mạnh xuống đất.

Thế nhưng tay anh ta lại còn chưa rơi xuống đã bị Giang Vô Song cản lại.

Giang Vô Song chống lấy cánh tay anh ta, trở tay trực tiếp võ một chưởng lên ngực Thạch Thường. Kình lực mạnh mẽ khiến anh ta bị chấn động đến mức liên tục lui về phía sau, khóe miệng còn tràn ra một chút máu tươi.

“Em, em…”

Anh ta đưa tay chỉ Giang Vô Song.

Giang Vô Song lạnh lùng nói: “Tôi đã lưu tình rồi, nếu anh còn dám dây dưa tôi sẽ không khách sáo thật” “Hay lắm Giang Vô Song, cô chờ đó cho tôi: Giang Vũ Bão lạnh giọng kêu lên.

Giang Vô Song không để ý nhiều tới anh ta mà nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Anh Giang, đi thôi.”

‘ừm”

Giang Cung Tuấn gật đầu, xoay người rời đi.

Giang Vũ Bão hét lớn: “Giang Cung Tuấn, đừng tưởng có ông nội làm chỗ dựa cho anh là tôi không dám làm gì anh, anh chờ đấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết chết anh”

Mà Giang Cung Tuấn đã đi ra khỏi viện nhà họ Giang.

Bên ngoài viện.

Giang Vô Song nhẹ giọng nói: “Anh Giang, đừng để trong lòng”

Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng.

Mười năm qua anh cũng không biết sợ là gì.

Chẳng qua thực lực hiện tại của anh không bằng người khác thật, chỉ có thể nên nhãn thì nhẫn, tối thiểu cũng không bị thiệt thòi.

“Chờ tôi lại tu luyện ra chân khí, tôi nhất định sẽ dạy dỗ hai tên nhóc không biết trời cao đất rộng này.”

“Ôi”

Giang Vô Song thở dài một hơi, cũng không nhiều lời.

Sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi nhà họ Giang đã trực tiếp đi tới phân bộ quân khu.

Từ sau khi anh bị bắt đi, Ngô Huy và quân Hắc Long vẫn chưa từng rời đi, vẫn luôn chờ Giang Cung Tuấn.

Thấy Giang Cung Tuấn an toàn trở về, một ngàn quân Hắc Long trong phân bộ quân khu vui mừng đứng lên. Sau khi Ngô Huy biết Giang Cung Tuấn đã trở về cũng nhanh chóng chạy ra từ trong tòa nhà quân khu, ôm chặt lấy Giang Cung Tuấn.

“Ha ha, lão đại, cuối cùng anh cũng trở lại rồi.

Em còn tưởng sau khi anh bị nhà họ Cửu bắt đi đã chết trong nhà họ Cửu”

Giang Cung Tuấn mắng: “Cút, miệng chó không mọc được ngà voi.”

“Ha ha” Ngô Huy cười ha hả, chợt thấy Giang Vô Song xinh đẹp động lòng người, hệt như tiên nữ, anh ta hỏi: “Đúng rồi, đây là?”

Giang Cung Tuấn nói: “Giang Vô Song, người nhà họ Giang.”

“Lão đại, em phát hiện từ sau khi anh li dị với Đường Sở Vi, anh trở nên đào hoa hơn hẳn, hết người đẹp này tới người đẹp khác xuất hiện bên cạnh”

Nghe vậy Giang Vô Song đỏ mặt lên, vội vàng giải thích: “Đừng nói nhảm, anh ấy là anh tôi.”

“Ah, anh sao.” Ngô Huy nhận ra mình nói sai, lập tức hỏi sang chuyện khác: “Lão đại, tiếp theo anh có định làm gì?”

Giang Cung Tuấn nói: “Dự định quay về thành phố Tử Đằng, quay về Nam Cương trước. Bên phía Nam Cương cần người tọa trấn. Thêm nữa, trong số các tướng quân Nam Cương có kẻ phản bội, cậu đi điều tra thăm dò thử xem, nhưng đừng hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi điều tra được lại báo kết quả cho tôi biết. Chờ sau khi tôi xử lý xong chuyện ở thành phố Tử Đăng sẽ về Nam Cương xử lý kẻ phản bội.”

“A? Anh Giang hoài nghi ai?”

“Không rõ ràng lắm, nhưng người này có quyền lực cực lớn, hiểu rõ hành tung của tôi, cậu cứ xem đó mà làm. Cậu có thể điều tra hết tất cả mọi người, thế nhưng phải cẩn thận một chút.”

“Ừm” Ngô Huy gật đầu.

Giang Cung Tuấn dặn dò thêm: “Chuẩn bị chuyên cơ cho tôi, tôi lập tức quay về thành phố Tử Đằng”

“Vâng, em đi chuẩn bị ngay”

Ngô Huy lập tức rời đi.

Rất nhanh chuyên cơ tới thành phố Tử Đằng đã được chuẩn bị xong.

Nhưng Giang Cung Tuấn còn chưa lên máy bay Ảnh Tử đã xuất hiện.

Ảnh Tử liếc mắt nhìn Giang Vô Song đi theo Giang Cung Tuấn, cười nói: ‘Xem ra đãi ngộ của.

anh ở nhà họ Giang cũng không tệ lắm, Giang Quốc Đạt còn phái cả Giang Vô Song tới bảo vệ anh”

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Ảnh Tử, nói: “Lần này tôi đã bị các người mưu hại, thiếu chút nữa đã không cách nào an toàn trở về.”

Ảnh Tử nói: “Xem ra mấy ngày nay anh biết rất nhiều: Giang Cung Tuấn cười nói: “Có thể không biết sao, gây ra động tĩnh lớn như vậy, dính dáng tới nhiều thế lực như thế, tôi muốn không biết cũng khó khăn. Còn có, vậy mà vương lại không ra mặt bảo vệ tôi, vương làm vậy là định từ bỏ tôi sao?

Nếu không có nhà họ Giang, lân này tôi chạy trời không khỏi nàng.”

Trên mặt Giang Cung Tuấn hiện lên ý cười nhưng lại rất lạnh.

Vẻ mặt Ảnh Tử trở nên lúng túng, nói: “Giang Cung Tuẩn, anh phải biết mình thần là người đứng đầu một quân, càng là Long Vương năm giữ hình kiếm, hiện tại nếu quốc gia xuất hiện người không cách nào dùng pháp lệnh thấm lí và phán quyết hay định tội, cần anh lợi dụng hình kiếm để chém giết. Đây là sứ mệnh của anh mà cũng là trách nhiệm của anh, anh không nên oán giận.

Anh phải đứng trên góc độ của vương để cân nhãc toàn cục”

Những chuyện này đương nhiên Giang Cung Tuấn cũng biết.

Anh cũng không giận thật, nếu không anh đã không nói nhiều với Ảnh Tử như vậy.

Hơn nữa đúng là Thiên Tử đã mang đến rất nhiều phiền phức cho anh, cho dù vương ngăn cản không cho anh giết Thiên Tử anh cũng sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ tai hoạ này.

“Đúng rồi, vương phái anh tới là có gì dặn dò sao?”

Ảnh Tử nói: “Giang Quốc Đạt đã thông báo cho rất nhiều thế lực, nhất định muốn bảo vệ anh, nói rõ nhà họ Giang cực kỳ coi trọng anh, thậm chí anh có thể trở thành người đứng đầu nhà họ Giang. Vương nghĩ như vậy…”

Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn Giang Vô Song.

Giang Vô Song rất biết điều nói: “Tôi qua bên kia đi dạo một chút”

Nói xong cô ta lại xoay người rời đi.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Nghĩ như thế nào?”

Ảnh Tử nhỏ giọng nói: “Nếu Giang Quốc Đạt đã coi trọng anh như vậy, anh hoàn toàn có thể mượn cơ hội này thượng vị, tiến vào nhà họ Giang, khống chế nhà họ Giang, sau đó tìm cơ hội diệt trừ Giang Quốc Đạt trở thành người đứng đầu nhà họ Giang. Tiếp đó-anh lại liên hợp thế lực nhà họ Giang triệt để thanh trừ một số gia tộc và thế lực có uy hiếp quốc gia, trả lại một thiên hạ thái bình”

“Am Giang Cung Tuấn cười khẽ nói: “Vương cũng thật dám nghĩ. Đứng trên lập trường quốc gia, hẳn tôi nên làm như vậy, hẳn nên vì nước vì dân. Thế nhưng nếu như tôi làm như vậy, tôi sẽ là tội nhân nhà họ Giang.”

Ảnh Tử nhắc nhở: “Đừng quên, ông nội của anh, cha anh, đều chết vì Giang Quốc Đạt.”

“Tôi có chừng mực, mời trở về đi.”

Đương nhiên Giang Cung Tuấn chưa quên chuyện này.

Anh không đồng ý với Ảnh Tử ngay.

“Anh suy nghĩ kỹ một chút, tôi đi về trước”

Ảnh Tử xoay người rời đi: Sau khi anh ta rời đi, Giang Vô Song mới trở về, chẳng qua cô ta không hề hỏi thăm chuyện vừa rồi mà hỏi: “Khi nào chúng ta mới quay về thành phố Tử Đằng?”

“Lập tức đi ngay.”

Giang Cung Tuấn không muốn tiếp tục ở lại thủ đô thêm nữa.

Thủ đồ là nơi thị phi, là vùng đất tôi tranh anh giành, chỉ hơi không chú ý một chút chắc chăn sẽ bị người tính toán.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv