Sau khi Giang Vô Song rời đi, cô ta bèn đến sân sau của Giang Quốc Đạt – nơi Giang Quốc Đạt bế quan.
Cô ta biết chân khí của Giang Quốc Đạt bị hao.
tổn rất nhiều, cần điều tức.
Sân sau nhà họ Giang, nơi này có một căn nhà gỗ riêng biệt.
Giang Vô Song đi đến trước nhà gỗ, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
“Wào đi”
Trong phòng truyền đến một giọng nói.
Giang Vô Song đẩy cửa đi vào, nhìn Giang Quốc Đạt đang khoanh chân ngồi dưới đất vận công điều tức, mở miệng nói: “Ông nội”
“Ừm, làm sao, có chuyện gì sao?”
“Ông nội, Vô Song muốn xin mấy viên Hồi Xuân Đan”
Giang Quốc Đạt không khỏi nhìn Giang Vô Song một chút, nghi ngờ hỏi: “Chân khí của cháu lại không bị hao tổn, cháu muốn Hồi Xuân Đan làm gì?
Giang Vô Song cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cháu cũng cưỡng ép luyện Kinh Mạch Đồ, chân khí nghịch hành, hao tổn tương đối nghiêm trọng”
Giang Quốc Đạt cũng không hỏi nhiều, lấy ra một cái bình nhỏ từ trong túi quần áo, đổ ra ba viên đan dược màu đỏ ném cho Giang Vô Song, nói: “Rất khó luyện chế, dùng tiết kiệm một chút”
Giang Vô Song nhận lấy, lập tức nói: “Cảm ơn ông nội ban thưởng.”
“bi xuống đi”
“Vâng”
Giang Vô Song quay người rời đi.
Cô ta về tới phòng của mình, ăn một viên đan dược vào.
Đan dược vào miệng, một dòng nước ấm theo cổ họng truyền ra khắp toàn thân, chân khí hao tổn của cô ta đang nhanh chóng khôi phục.
Chân khí khôi phục, thế nhưng trên người cô †a còn có vết thương, cô ta cũng không bận tâm đến vết thương trên người, nhanh chóng đi đến phòng của Giang Cung Tuấn, bắt đầu châm cứu chữa thương cho Giang Cung Tuấn.
Sau đó liên tiếp mấy ngày, cô ta đều sử dụng chân khí của bản thân để chữa thương cho Giang Cung Tuấn.
Tám mươi mốt châm nghịch thiên rất thần kỳ, có chân khí củng cố, đã có hiệu quả cải tử hoàn sinh, thương thế bên trong cơ thể của Giang Cung Tuấn cũng đang từ từ chuyển biến tốt đẹp.
Đảo mắt, năm ngày đã trôi qua.
Thương thế bên trong cơ thể Giang Cung Tuấn đã khôi phục gần xong, nhưng mà chân khí của anh còn chưa khôi phục.
Giang Vô Song lại giúp Giang Cung Tuấn chữa thương một lần nữa.
Sau khi gỡ tám mươi mốt châm nghịch thiên xuống, thấy sắc mặt Giang Cung Tuấn không tệ, cô ta không nhịn được hỏi: “Anh Giang, thế nào rồi?”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, nói: “Cơ bản đã khôi phục, chỉ là muốn hội tụ chân khí bị đánh tan, cần thời gian mấy ngày nữa”
“Quá thần kỳ”
Bên trên gương mặt xinh đẹp của Giang Vô Song mang theo vẻ hoảng hốt.
Thương thế của Giang Cung Tuấn chắc chắn là đã phải chết rồi.
Thế nhưng chỉ trong mấy ngày, anh đã dồi dào sức sống.
“Anh Giang, rốt cuộc đây là châm gì, làm sao.
lại thần kỳ như vậy?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng, không nhiều lời.
Giờ phút này, cửa phòng đẩy ra, Giang Quốc Đạt đi đến.
Thấy sắc mặt Giang Cung Tuấn không tệ, còn có thể nói cười, không còn vẻ bệnh tật lúc trước nữa, ông ta không khỏi nói: “Không tệ lắm, lúc này mới qua mấy ngày mà đã khôi phục rồi”
“Ông nội” Giang Vô Song kịp thời cúi đầu, tôn kính gọi một tiếng.
“Ừm”
Giang Quốc Đạt nhẹ nhàng gật đầu, xem như trả lời Giang Vô Song.
Ánh mắt của ông ta dừng lại trên người Giang Cung Tuấn, sau đó đi tới, ngồi xuống, nói: “Đưa đây, để tôi bắt mạch cho cậu”
Giang Cung Tuấn khoát tay: “Không cần đâu, tôi cũng là một người học y, tôi hiểu rất rõ tình huống thân thể của mình, bây giờ trên cơ bản đã khôi phục”
“Tôi yên tâm rồi, đúng, tôi có thể lấy máu được chưa?”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Anh biết, muốn có được sự bảo vệ của nhà họ Giang, thì phải nghe theo Giang Quốc Đạt.
Giang Quốc Đạt lấy ống kim ra.
Giang Cung Tuấn nhận lấy, trực tiếp rút một ống máu đưa cho Giang Quốc Đạt.
Giang Quốc Đạt rất hiếu kỳ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, rốt cuộc Giang Cung Tuấn đã khôi phục như thế nào.
Ông ta muốn hỏi thăm Giang Vô Song, nhưng bây giờ ông ta đã không kịp chờ đợi muốn đi nghiên cứu Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, cũng không hỏi nhiều, cầm máu của Giang Cung Tuấn rồi rời đi.
Sau khi Giang Quốc Đạt rời đi, Giang Vô Song mới thở dài một hơi.
“Đúng rồi, tôi đưa tâm pháp cho cô, cô đã xem chưa?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Mấy ngày nay Giang Vô Song chăm sóc anh gần như một tấc cũng không rời, anh cũng chép chữ cổ nhìn thấy bên trên Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ lại cho Giang Vô Song.
Giang Vô Song ở nhà họ Giang, cũng học qua cổ văn, cũng có thể hiểu được loại chữ này.
Cô ta khế lắc đầu nói: “Nhìn như đúng là tâm pháp tu luyện, thế nhưng tôi nghiên cứu mấy ngày, cũng không nghiên cứu ra là cái gì, tôi cũng đã thử mở ra, chia thành hai bộ phận, thế nhưng sau khi mở ra, cảm giác không làm được.”
“ừm”
Giang Cung Tuấn khế gật đầu, nói ra: “Nếu như dễ dàng phá giải như vậy, vậy đây sẽ không còn là bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ mà ngàn năm qua không ai có thể giải, không cần nóng nảy, tôi tin tưởng, chậm rãi nghiên cứu, kiểu gì cũng sẽ giải được, nhưng mà tôi phải rời đi”
“Hả?”
Giang Vô Song sững sờ, hỏi: “Anh Giang muốn đi sao?”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Lần này tới thủ đô, tôi đã ở rất nhiều ngày, tôi vẫn còn có những chuyện khác ở thành phố Tử Đằng”
Thật ra Giang Cung Tuấn lo lắng cho Y Đình Thi.
Lúc anh ra đi, Y Đình Thi còn ở bệnh viện, nhiều ngày như vậy, cũng không biết cô ta như thế nào rồi.
Còn có Đường Sở Vi.
Lúc anh rời đi, cảm xúc của Đường Sở Vi rõ ràng có chút khác lạ, anh cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh phải trở về nhìn xem mới yên tâm.
“Thế nhưng chân khí của anh còn chưa khôi phục, ở nhà họ Giang có ông nội bảo vệ anh, rời đi nhà họ Giang, người khác muốn ra tay với anh, cho dù là ông nội cũng không bảo vệ được anh đâu”
“Tôi đi tìm Giang Quốc Đạt, để ông ta ra mặt nói, tôi tin chắc chỉ cần ông ta truyền tin đi, gia tộc khác cũng không dám tùy tiện ra tay với tôi.”
“Được thôi, tùy anh”
Giang Vô Song cũng không giữ lại.
“Bây giờ tôi sẽ đi.”
Giang Cung Tuấn không dừng lại nhiều, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Bây giờ chính là buổi sáng, vừa mở cửa, ánh năng đã chiếu tới.
Đã sắp bắt đầu mùa đông rồi.
Ánh näng cuối thu cũng không gay gät lảm, chiếu rọi ở trên người còn có chút lạnh.
Giang Vô Song đi ra theo, nói: “Tôi dân anh đi gặp ông nội”
“Ừm, đi thôi”
“Mời đi bên này.” Giang Vô Song làm một động tác tay.
Hai người sóng vai đi đến sân sau Giang Vô Song nói: “Tôi sẽ nghiêm túc nghiên cứu tâm pháp, nếu như phá giải được những tâm pháp này, tôi sẽ đi tìm anh, cùng nhau tu luyện một chút.”
“Ừm, chờ cô phá giải thì nói sau”
Chuyện sau này, Giang Cung Tuấn cũng không nói chính xác được, anh tùy ý qua loa.
Rất nhanh đã đi tới nhà gỗ ở sân sau.
Sau khi Giang Quốc Đạt trở về, ông ta đã không kịp chờ đợi lấy máu Giang Cung Tuấn ra, vẩy trên Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, ông ta thấy được Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ biến hóa, thấy được bên trên bức tranh hiện ra chữ cổ, ông ta kích động đến mức trái tim sắp nhảy ra ngoài.
Sau khi ông ta nghiên cứu chữ cổ, phát hiện đây là tâm pháp tu luyện, còn là một loại tâm pháp tu luyện nội công cực kỳ cao thâm.
Thế nhưng tâm pháp này có vẻ thiếu hụt, hay là tồn tại chỗ không hợp lý, không có cách nào tu luyện.
Ông ta còn đang suy nghĩ.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Ông ta cất Hoa Nguyệt Sơn Cư Đô biến về dáng vẻ cũ đi, nói: “Vào đi.”
Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song đi vào.
Giang Quốc Đạt nhìn hai người, hỏi: “Sao thế?”
Giang Cung Tuấn trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Tôi tới để tạm biệt.”
Giang Quốc Đạt.nhíu mày: “Muốn đi sao?”
“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Đến thủ đô đã được một khoảng thời gian, cũng đã đến lúc trở về thành phố Tử Đảng xem một chút, tôi tới tìm ông, là muốn ông ra mặt tỏ thái độ, thả ra tin tức, nhà họ Giang bảo vệ tôi, ai ra tay với tôi, chính là đối nghịch với nhà họ Giang.”
Giang Quốc Đạt không lập tức đáp ứng, mà hỏi: “Cậu đã xem thần công bí quyết được giấu bên trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ chưa?” . truyện kiếm hiệp hay
Giang Cung Tuấn không phủ nhận, khẽ gật đầu: “Ừm, nhìn thấy rồi”
“Tu luyện chưa?”
Giang Cung Tuấn lắc đầu nói: “Rất quỷ dị, không cách nào tu luyện, gượng ép tu luyện sế †ẩu hỏa nhập ma”
Giang Cung Tuấn không ngộ ra, Giang Quốc.
Đạt cũng yên lòng.
Giang Quốc Đạt chuyển chủ đề, nói: “Cậu muốn đi cũng không cần vào ngay lúc này, tôi đồng ý với cậu, để cậu vào phòng chứa sách của nhà họ Giang tùy ý quan sát, bên trong cất chứa võ công tuyệt học mà tổ tiên nhà họ Giang để lại, trong đó có không ít võ học cao thâm, uy lực cực mạnh, cái này đối với cậu mà nói là có trợ giúp rất lớn”
Đúng là Giang Cung Tuấn rất mong chờ, thế nhưng anh cũng lo lắng ở bên thành phố Tử Đăng.
Bởi vì lần này anh xảy ra chuyện lớn, anh lo lăng kẻ địch không nhịn nổi, sẽ ra tay với một số người ở thành phố Tử Đăng, anh nhất định phải nhanh chóng trở về.
“Tôi van phải trở về thành phố Tử Đăng một chuyến trước, có cơ hội sẽ trở lại học tập sau”
“Cũng được, tôi sẽ lập tức ra mặt, tỏ thái độ.”
Giang Quốc Đạt khế gật đầu.