Cường Đại Chiến Y

Chương 1106: Trên Minh Lam



Tông Linh Tế tôn giả Sơn Ngoại Sơn, Giang Cung Tuấn đã nghe nói qua từ rất lâu.

Ban đầu Bách Hiếu Sinh đưa anh đi Tàng Kinh Các dưới trái đất, đã từng nói qua với người thủ hộ ở Tàng Kinh Các.

Giang Cung Tuần nhìn sang Bách Hiểu Sinh, hỏi: “Bên Sơn Ngoại Sơn rốt cuộc là nơi như thế nào, sư phụ của ông rất mạnh sao, có thể đối địch với Minh Lam Tông đệ nhất Phong Ấn Chi Địa sao?”

Bách Hiểu Sinh khẽ lắc đầu, nói: “Tôi vốn cũng không biết rốt cuộc Sơn Ngoại Sơn là nơi như thế nào, cũng không biết sự phụ của tôi có lại lịch gì. Tôi cũng là gần đây mới biết, Sơn Ngoại Sơn có một khu Phong Ấn Chi Địa, mà cao thủ ngoài đó, đều là tổ tiên của nhân loại dưới trái đất. Trước kia, có sứ giả xuất hiện bên Sơn Ngoại Sơn, liên lạc với tôi, nói là gặp phải phiền toái, có thể xuống núi giúp người đó hay không?

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn như nắm được rơm rạ cứu mạng, vội vàng nói: “Được, vậy tôi chờ ông ở nơi này, ông đi nhanh”

Bách Hiểu Sinh gật đầu: “Sứ giả Sơn Ngoại Sơn có đưa cho tôi một món bảo vật, tôi có thể dựa vào món bảo vật này đi đến chỗ Phong Ấn Chi Địa. Trước khi tôi trở lại, cậu ngàn vạn lần không được hành động thiếu suy nghĩ.”

“Đi nhanh thôi.”

Giờ phút này, Giang Cung Tuấn cũng không có cách nào, chỉ đành mong đợi sư phụ của Bách Hiểu Sinh có thể ra tay.

Bách Hiểu Sinh nói mấy câu đơn giản với Giang Cung Tuấn, rồi nhanh chóng rời đi.

Mà Giang Cung Tuấn, thì không có tiến vào núi Bất Chu.

Anh tạm thời dừng lại bên bên ngoài núi Bất Chu.

Anh lâm vào trong nghĩ ngợi, anh cảm thấy sự phụ của Bách Hiểu Sinh chưa chắc đã đáng tin.

Anh muốn đi tìm người thủ hộ.

Có ý tưởng, anh nhanh chóng rời đi.

Rất nhanh đã có mặt ở núi Thái Sơn, đi vào dưới đất chỗ sâu ở khe núi, tiến vào tầng thứ nhất của Tàng Kinh Các “Người thủ hộ”

Anh gọi lớn.

Theo giọng tới, một đạo bạch quang hiện lên, một cô gái mặc quần áo màu trắng xuất hiện trong tầm mắt, cô ta bình tĩnh nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Sao thế, có chuyện gì không?”

Giang Cung Tuấn nói ra phiền toái đang gặp phải.

“Người thủ hộ, lần này cô nhất định phải giúp tôi, kẻ địch là môn phái siêu cấp đến từ đệ nhất Phong Ấn Chi Địa, tôi đầu với bọn họ thế nào được?”

Người thủ hộ nghĩ ngợi.

Sau một lúc lâu, mới lên tiếng: “Giang Cung Tuấn, tôi rất muốn giúp anh hóa giải kiếp nạn lần này. Nhưng mà, những thứ này đều là những thứ anh buộc phải gặp phải trên đường đời, phải tự mình giải quyết. Hơn nữa, chức trách của tôi chỉ là thủ hộ Tàng Kinh Các, tôi sẽ không tuỳ tiện ra tay, hy vọng anh có thể hiểu được.”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn mặt như đưa đám: “Thật sự không ra tay được sao?”

Người thủ hộ khẽ lắc đầu, nói: “Cái thế giới này, không có đơn giản như anh tưởng tượng, không biết đã có bao nhiêu cao thủ nhìn chằm chằm trái đất, nếu tôi ra mặt giúp anh, sẽ đưa tới phiền toái lớn hơn.”

Người thủ hộ rất muốn ra mặt, nhưng là cô ta cũng có kiêng kỵ.

Nếu cô ta ra mặt, có thể dẫn tới phiền toái nghiêm trọng nghiệm gấp trăm ngàn lần so với của Giang Cung Tuấn.

Người thủ hộ không muốn ra tay, Giang Cung Tuấn cũng không có cách nào.

Bây giờ, chỉ có thể trông chờ vào Linh Tế tôn giả ở Sơn Ngoại Sơn.

Nếu như đến cả sự phụ của Bách Hiểu Sinh cũng không ra tay, vậy thì coi như là liều chết, anh cũng muốn cứu vợ.

Mặt anh như đưa đám rời đi.

Sau khi anh rời đi, người thủ hộ nhẹ giọng lẩm bẩm: “Giang Cung Tuấn, thứ anh đối mặt bây giờ, chỉ là phiền phức nho nhỏ mà thôi, thứ mà tương lai cần phải đối mặt, so với bây giờ có khi còn nghiêm trọng nhiều. Nếu như đến cả cái phiền toái nhỏ tí này đều không giải quyết được, thì anh thật sự làm cho tôi quá thất vọng”

Giang Cung Tuấn gặp người thủ hộ xong, trở về núi Bất Chu.

Anh đợi ở bên bên ngoài núi Bất Chu.

Thời gian Minh Lam Tông cho anh là một tuần. Bây giờ vẫn còn đủ thời gian. Không tới một tuần, anh vẫn tin tưởng, Sở Vi cùng Vi Lam sẽ không xảy ra chuyện gì.

Anh đợi, liền đợi tận ba ngày.

Ba ngày sau, Bách Hiếu Sinh xuất hiện.

“Sao rồi?”

Giang Cung Tuấn thấy Bách Hiếu Sinh xuất hiện, nhanh chân đi tới.

Trên mặt Bách Hiếu Sinh là vẻ không biết làm sao, nói: “Tôi đến chỗ Phong Ấn Chi Địa Sơn.

Ngoại Sơn, gặp được sự phụ, nói với sự phụ rồi, nhưng mà sư phụ bảo, đây là chuyện nhỏ, không đáng ra tay”

“Hả?”

Giang Cung Tuấn ngây ngẩn trong giây lát.

“Là chuyện nhỏ?”

Giờ phút này, anh nổi giận.

Những năm, anh vì nhân loại dưới trái đất bôn ba khắp nơi. Nhưng đến khi anh gặp phải phiền toái, lại không ai tới giúp đỡ.

Anh biết, cao thủ Sơn Ngoại Sơn nhất định là có năng lực hóa giải tai nạn của anh, nhưng mà bọn họ lại núp trong bóng tối, khoanh tay đứng nhìn, không muốn ra tay.

“Giang Cung Tuấn, cậu đừng kích động, chúng tôi đang nghĩ cách”.

“Không phải vợ ông, không phải con gái ông, đương nhiên ông không nóng nảy”

Giang Cung Tuấn tức giận rống lên.

Ngay sau đó, tức giận quay người đi về phía núi Bất Chu.

Vợ anh, con gái anh nếu là có chuyện không may, coi như là liều mạng, anh cũng phải khiến cho Minh Lam Tông trả giá cao.

“Giang Cung Tuấn, cậu đừng vội xung động”

Bách Hiếu Sinh kêu to.

Nhưng mà Giang Cung Tuấn lại không phản ứng ông.

Anh phóng tới chỗ Minh Lam Tông, rất nhanh, liền đi tới đỉnh núi Minh Lam Tông.

Dưới chân núi, có một ít đệ tử Minh Lam Tông, người mặc cổ phục trường bào, tay cầm kiếm dài trên trường bào của họ, vẽ hai chữ Minh Lam.

“Người tới là kẻ nào?”

Giang Cung Tuấn vừa xuất hiện, liền bị chặn lại không cho đi.

Giang Cung Tuấn lạnh lùng nhìn những đệ tử Minh Lam Tông, dù trong lòng đang giận đùng đùng, nhưng anh lại không phát tác, anh ép bản thân áp chế lửa giận trong lòng, nói: “Giang Cung Tuấn”

Nghe được ba chữ Giang Cung Tuấn, đệ tử Minh Lam Tông cũng bật cười. “Giang Cung Tuấn, mày cuối cùng cũng đến à”.

“Mày trốn đi, tạo xem mày trốn được tới khi nào?

“Trói lại, mang đi”.

Lập tức có thị vệ hạ lệnh.

Ngay sau đó, mấy tên thị vệ đi tới, điểm huyệt Giang Cung Tuấn, phong ấn tụ vi của anh, cầm dây trói anh lại, sau đó gác kiếm dài ở trên cổ anh, dắt anh lên núi.

Vì Sở Vi, vì Vi Lam, Giang Cung Tuấn không phản kháng.

Trước khi tới, anh cũng đã đoán được kết quả.

Muốn cứu Sở Vi và Vi Lam ra, anh có thể sẽ chết.

Rất nhanh, anh bị dẫn tới đại điện Minh Lam Tông.

Vị trí đầu não ở đại điện, là một lão già đang ngồi. Trên đại điện cũng có không ít người, khí tức của những người này đều rất mạnh, nhìn qua là cao thủ siêu cấp.

Bảo Văn ngồi ở chủ vị, nhìn Giang Cung Tuấn đang bị trói lại, sắc mặt trầm xuống, nói: “Giang Cung Tuấn, cậu thân là tội nhân, chẳng những không biết hối cải, còn âm thầm tu luyện ma công, cậu biết tội chưa?”

Giang Cung Tuấn khẽ ngẩng đầu, nhìn Bảo Văn, thản nhiên nói: “Bớt nói mấy chuyện này với tôi đi, tôi đã đến Minh Lam Tông, muốn giết muốn xử lăng trì thì tuỳ, chỉ xin tôn tiện, thả vợ và con gái tôi ra”

Bảo Văn mở miệng: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không tổn thương tới người vô tội”

“Người đầu, thả đám người Đường Sở Vị và Giang Vi Lam”

“Vâng.”

Một ít đệ tử rời đi.

Rất nhanh, Đường Sở Vi, Giang Vi Lam cùng với người nhà họ Giang liền bị dẫn tới trên đại điện.

“Giang Cung Tuấn.”

Đường Sở Vị thấy Giang Cung Tuấn bị trói, chạy vội đến.

“Đứng lại”

Mới đi được mấy bước, đệ tử Minh Lam Tông rút kiếm, chặn cô không cho đi.

Giang Cung Tuấn quay người, nhìn Sở Vị trên đại điện, nhìn Vi Lam đứng đó, nhìn những người nhà họ Đường, không nhịn được hít sâu một hơi, sau đó nói: “Sở Vi, dẫn Vi Lam rời khỏi núi Bất Chu, chăm sóc Vị Lam thật tốt”

“Chồng, vậy còn anh.”

Trên mặt Đường Sở Vị đầy lo âu.

Sắc mặt Giang Cung Tuấn rất bình tĩnh, nói: “Nếu như anh chết ở Minh Lam Tông trên núi Bất Chu này, đừng báo thù, nhưng phải nhớ kỹ cừu hận này, tìm chỗ ẩn núp, chăm chỉ tu luyện.”

Giang Cung Tuấn mở miệng, giống như đang giao phó hậu sự. Bảo Văn lại chẳng để ý tới.

Nhân loại dưới trái đất ở trong mắt ông ta chỉ là con kiến hôi.

Cái ông ta thèm khát, chẳng qua là tuyệt học mà Giang Cung Tuấn tu luyện được mà thôi, còn những thứ khác, ông ta chẳng thèm quan tâm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv