Thời gian bảy ngày trôi qua rất nhanh.
Trận chiến của Giang Cung Tuấn và Thần Bảo Lang sớm đã lan truyền đi nhanh chóng và sôi nổi. Tất cả hành động của Giang Cung Tuấn khiến cho toàn bộ võ giả trên thế giới tức giận vô cùng. Tất cả võ giả đều trách cứ Giang Cung Tuấn, cho rằng anh hành động quá lỗ mãng, sao lại dám đem toàn bộ tính mạng của người trong thành phố đi đặt cược chứ.
Thời gian bảy ngày, chớp mắt đã tới, hôm nay là trận chiến quyết định giữa Giang Cung Tuấn và Thần Bảo Lang.
Trên đỉnh núi Bất Chu.
Ngọn núi cao mấy ngàn mét, xung quanh là những dãy núi trùng điệp, bên trong ngọn núi này, tập hợp rất nhiều võ giả, có người đến từ địa cầu, có người đến từ dị giới, tổng có khoảng đến hai trăm mấy ngàn người.
Trên đỉnh núi xuất hiện một chàng thanh niên, nhìn qua chắc khoảng hai mươi mấy tuổi, trên người khoác trường bào màu trắng, đai lưng khảm màu bạc. Sau lưng hắn ta mang trường kiểm, khí chất toát ra vẻ bất phàm.
Người này là Thần Bảo Lang, Thần Bảo Lang vừa xuất hiện liền kéo đến tiếng hò reo của học giả đến từ dị giới.
“Thần Bảo Lang, Thần Bảo Lang, Thần Bảo Lang!”
“Thần Bảo Lang tất thắng!” Âm thanh hò reo vang dữ dội tựa như những đợt sóng, hết đợt này đến đợt khác.
Tất cả bọn họ đều đang đợi Giang cung Tuấn xuất hiện.
Lúc này, trong Tiên phủ.
Trong phòng thời gian, Giang Cung Tuấn vẫn còn luyện kiếm, bên ngoài đã qua bảy ngày nhưng anh đã luyện kiếm ở đây hai năm rồi. Trong hai năm nay, dưới sự chỉ dẫn của Tổ Quỳnh, kiếm thuật của anh chuyển biến cực lớn. Bây giờ anh đã đem toàn bộ kiếm thuật của mình hợp nhất chúng lại rồi.
“Rất tốt”
Tổ Quỳnh nhìn Giang Cung Tuấn hợp nhất kiếm thuật, trên mặt mang ý khen ngợi, nói với anh: ” Giang Cung Tuấn, kiếm thuật mà cậu học được là kiểm thuật thời thượng cổ, là chiêu thức của đại năng giá mạnh nhất”
“Hả?” Giang Cung Tuấn thu lại thanh đệ nhất Long kiếm, nhìn Tổ Quỳnh, hỏi: “Kiểm thuật này, không phải dung hợp từ kiếm thuật của tôi sao, giờ lại thành của kẻ khác rồi”
Tổ Quỳnh giải thích: “Điều tôi vừa nói quả thật có chút vấn đề, nhưng tóm lại là vào thời thượng cổ, cường giả dùng thanh kiểm đó đã dung hợp kiếm thuật toàn thiên hạ lại thành một chiêu thức.”
“Dùng toàn bộ dung hợp lại thành một sao?” Giang Cung Tuấn đầy kinh ngạc hỏi. “Đúng vậy!”
Tổ Quỳnh gật đầu nói: “Về sau cậu có thể vào trình tự này mà làm, bất luận học được kiếm thuật gì đều dung hợp lại thành một, học càng nhiều kiếm thuật càng khiến uy lực của nó càng gia tăng”
“Đây là kiếm đạo của vị tiền bối đó sao?”
“Có điều vị tiền bối đó không hề đơn giản, năm đó Kinh Hồng đại đế từng tiếp xúc với vị tiền bối đó, cũng hiếu phần nào kiếm thuật của ông ta”.
“Kinh Hồng đại để từng nói với tôi, kiếm đạo của vị tiền bối đó phân ra thành năm cảnh giới”
“Đó là kiếm chiêu, kiểm ảnh, kiểm tâm, kiếm ý và hợp nhất”
Giang Cung Tuấn lộ ra vẻ hoang mang.
Tổ Quỳnh thấy vẻ nghi ngờ của Giang Cung Tuấn liền nói thêm: “Bây giờ nói với cậu mấy điều này, cậu cũng không thể hiểu hết được, thực ra, tôi cũng không nắm rõ lắm. Có điều việc kế thừa tuyệt học của vị tiền bối này đã không còn ai nữa rồi. Nếu cậu may mắn có thể kế thừa được kiểm đạo của vị tiền bối này, như vậy cậu đã trở thành một trong những kẻ mạnh nhất trên thế giới rồi”
“Được rồi, tôi cũng không nói mấy vấn đề này với cậu nữa, cậu đã luyện thành công chiều này rồi, thời gian cũng đã đến, có thể rời khỏi rồi”
Dưới sự chỉ dẫn của Tổ Quỳnh, Giang Cung Tuấn rời khỏi căn phòng thời gian.
Bây giờ, thời gian bảy ngày cũng đã qua đi, đã đến lúc chiến đấu với Thần Báo Lang rồi. Giang Cung Tuấn rời khỏi Tiên phủ, Tiên phủ lại biến trở lại như cũ, trở về trên đầu ngón tay.
Tại đỉnh núi Bất Chu, xung quanh toàn là võ giả.
“Giang Cung Tuấn sao còn chưa xuất hiện?”
“Chắc là sợ rồi”
Thực lực của Thần Bảo Lang quá mạnh, trong thành Hoang Hồng Hà, có thể tồn tại ở Tiền Thập, mà Giang Cung Tuấn chỉ là một võ giả địa cầu, thời gian khôi phục của nó quá ngắn, Giang Cung Tuấn cho dù có mạnh, cũng chả tới đầu cả”
“Giang Cung Tuấn không dám đến, nếu vậy người trong thành bị giết hết rồi!”
“Hừ, một thành phố à, không biết là thành phố nào, tôi kiến nghị nên là kinh đô Đoan Hùng, trong thành có không ít người đẹp nha!”
Không ít võ giả dị giới tụ tập lại bàn tán. Thần Báo Lang đứng tại đỉnh núi. Luồng gió khẽ thổi qua, tạt qua mái tóc dài của hắn. ta, thân sau mang trường kiểm, yên tĩnh chờ đợi.
Hắn ta nghĩ, Giang Cung Tuấn chắc cũng sợ rồi nên không dám đến đây. Cho dù Giang Cung Tuấn không sợ, dám lết đến đây thì dựa vào mười phần công lực cũng đủ bóp nát Giang Cung Tuấn rồi. Chỉ cần né tránh mấy đòn tấn công chí mạng của Giang Cung Tuấn là được, bởi hắn ta nghĩ rằng Giang Cung Tuấn cũng chỉ có một chiêu Càn Khôn tịch diệt mà thôi.
Nếu không nhờ nó, Giang Cung Tuấn là cái thá gì chứ.
Dưới chân núi, tại bãi đất trống, võ giả địa cầu đều tụ tập lại. Có cường giá mạnh nhất địa cầu Bách Hiểu Sinh, còn có Chiêu Tử Vương, Lan và cùng với Giang Thời và Trần Vũ Yến.
Tóm lại, những cường giả mạnh nhất địa cầu đều đến cả. Trận chiến này có liên quan đến tính mạng người dân trong thành phố, bọn họ không thể không tới. Bọn họ đều nghĩ Giang Cung Tuấn có thể đánh bại Thần Bảo Lang, mặc dù biết hi vọng này rất xa vời, thế nhưng ai cũng không hi vọng Giang Cung Tuần thất bại.
Có người hỏi rằng: “Tiền bối Bách Hiểu Sinh, bây giờ tính sao ạ, Giang Cung Tuấn rõ ràng đã sợ nên không dám đến rồi”
Bách Hiểu Sinh tin tưởng Giang Cung Tuấn, khẽ giọng nói: “Đừng lo lắng, hãy đợi thêm đi, tôi tin tưởng Giang Cung Tuấn, cậu ta sẽ đến chiến đấu kịp giờ thôi, cậu ta sẽ đánh bại Thần Bảo Lang”
Giang Cung Tuấn và Bách Hiểu Sinh đã từng thử qua thực lực của nhau nên ông ta rất tin tưởng vào Giang Cung Tuấn, việc bây giờ cần làm đó là kiên nhẫn chờ đợi. Sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi Tiên phủ liền đi ra khu rừng nguyên thủy, vị trí anh đứng chính là núi Bất Chu, có điều anh lại không biết địa điểm chiến đấu ở đầu, đi được không lâu, anh liền nhìn thấy có người đứng đó.
Anh nhìn thấy rồi, trên đỉnh núi không xa nơi này có một người đang đứng. Người này chính là Thần Bảo Lang.
Sau khi nhìn thấy Thần Bảo Lang, cả người anh nhảy lên xuất hiện giữa không trung, chân đạp vào hư không bay vút lên cao, cứ vậy mà tiến về phía trước, không lâu sau đã có mặt tại dãy núi mà Thần Bảo Lang đứng đó.
“Mau nhìn, Giang Cung Tuần xuất hiện rồi”
“Giang Cung Tuấn có mặt rồi, đúng là không ngờ tới, tên nhóc này dám đến đấy”
“Thần Bảo Lang, giết chết hắn, giết hắn, giết hắn đi!” Tiêu diệt Giang Cung Tuấn!
Phía dưới truyền đến âm thanh điếc tai nhức óc. Kẻ mở miệng đều là võ giả từ dị giới, trong mắt những kẻ võ giả dị giới ở đây, người địa cầu chính là tội phạm, người địa cầu đều đáng chết.
Thần Bảo Lang nhìn thấy Giang Cung Tuấn vừa xuất hiện, trên gương mặt đẹp để mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Giang Cung Tuấn, không ngờ anh đến thật nhỉ, thế mà còn dám xuất hiện, đáng ra anh nên trốn đi mới phải, không ra mặt ít nhất sống lâu thêm mấy ngày đấy. Nếu chờ đợi không được muốn tìm cái chết đến vậy, tôi sẽ thành toàn cho anh”
“Ha ha ha! Giang Cung Tuấn bật cười, nói: “Hươu chết về tay ai còn chưa biết được nha”
Trận chiến còn chưa bắt đầu đã ngửi thấy mùi thuốc súng rồi.
Phía xa, người của Hoang Hồng Hà đã tự tập lại. Người đứng sau ông ta đều là những người cường giá cao cấp đến từ dị giới, hầu hết đã bước vào cảnh giới cao nhất.
Họ nhíu mày nói: “Giang Cung Tuấn còn dám xuất hiện, chắc chắn có át chủ bài, tuyệt đối đừng để bị lật thuyền vào phút chót, tôi lo rằng Thần Bảo Lang không phải là đối thủ của Giang Cung Tuấn đâu.”
Trong lòng họ biết rõ Giang Cung Tuấn đáng sợ cỡ nào. Mấy năm trước, lúc Giang Cung Tuấn còn rất yếu mà còn đánh trọng thương cậu ta, làm cho cậu ta mất đi khả năng chiến đấu. Mấy năm sau tại Tiên phủ, Giang Cung Tuấn trở nên lợi hại hơn, đến Thần Bảo Lang cũng bị đả thương nặng. Đến nay đã trôi qua hai năm, không biết khả năng của Giang Cung Tuấn đến mức nào rồi?
Hoang Hồng Hà thần sắc điềm tĩnh, thản nhiên nói: “Nếu Thần Bảo Lang thất bại, tôi sẽ đích thân ra trận tiêu diệt Giang Cung Tuấn. Tóm lại hôm nay Giang Cung Tuấn phải chết, Giang Cung Tuấn tèo đời rồi thì địa cầu sẽ là của chúng ta!”