“Nhóc con, tôi không cần biết anh là ai, nơi này là thành Hoàng Hồng Hà, kẻ đi tới thành Hoang Hồng Hà là rồng phải nằm xuống, hổ phải nhường mình. Mọi người mau bắt hắn lại, giam ba mươi năm”
Đội trưởng đội thị vệ hừ lạnh một tiếng. Thị vệ vây quanh Giang Cung Tuấn muốn ra tay nhưng cơ thể Giang Cung Tuấn lại biến mất không dấu vết, rồi lại xuất hiện cách đó mười mét, thoát khỏi vòng vây.
“Chuyện gì đây?”
Đội trưởng đội thị vệ sửng sốt. Tốc độ của Giang Cung Tuấn quá nhanh, nhanh đến mức anh ta không thấy rõ động tác của Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn đã chạy ra khỏi vòng vây.
“Anh ta hẳn phải chết”
Giang Cung Tuấn chỉ tay vào tên mập ở sau lưng đội trưởng đội thị vệ. Nếu anh đã xuất hiện, vậy anh sẽ lập uy để nói với võ giả đến từ dị giới là bắt nạt con người Trái Đất sẽ phải trả giá cao.
Thị vệ nhìn chòng chọc vào Giang Cung Tuấn. Thực lực của Giang Cung Tuấn cực kỳ mạnh, mạnh tới mức vượt qua tưởng tượng của anh ta.
Nhưng nơi này là thành Hoang Hồng Hà, thân là đội trưởng đội thị vệ, anh ta phải bảo vệ thành Hoang Hồng Hà, bất kỳ ai dám gây sự ở thành Hoang Hồng Hà đều giết không tha. Giang Cung Tuấn đi từng bước tới chỗ tên mập.
“Đội trưởng, cứu tôi với”. Trên khuôn mặt của tên mập mang theo vẻ lo lắng.
“Tôi xem ai dám làm càn, bắt lại cho tôi.” Đội trưởng đội thị vệ mở miệng lần nữa.
“Ai ngăn cản tôi, đừng trách tôi không khách khí”
Giang Cung Tuần nắm chặt nắm tay.
“Giết”
Một vài thị vệ biến sắc, xoay kiếm chém tới chỗ Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn đấm ra một quyền. Cú đấm khủng khiếp được tung ra, thị vệ vọt tới đã bị đánh bay ra ngoài trong nháy mắt, rồi ngã xuống đất, kêu lên thảm thiết đau khổ.
Chỉ một chiêu mà Giang Cung Tuấn đã đánh bại mười mấy thị vệ.
Nơi này là bên trong thành, xung quanh có cực kỳ nhiều người, chuyện nơi đây đã thu hút không ít sự chú ý. Lúc này cực kỳ nhiều người tập trung ở xung quanh, những người này đang chỉ trỏ.
“Người kia là ai, dám ra tay ở thành Hoang Hồng Hà?”
“Lẽ nào anh ta không biết thành Hoang Hồng Hà này là địa bàn của Hoang Hồng Hà sao?” “Cho dù là Bách Hiểu Sinh cũng không dám giở thói ngang ngược ở nơi này “Thằng nhóc này chết chắc rồi.”
Cực kỳ nhiều người nghị luận. Dưới cái nhìn của bọn họ, Giang Cung Tuấn đã là một người chết. Bởi vì ngay cả người mạnh nhất Trái Đất Bách Hiểu Sinh cũng kiêng kỵ Hoang Hồng Hà, không dám tới thành Hoang Hồng Hà, mà một tên nhóc con con người không biết là ai lại dám giở thói ngang ngược ở thành Hoang Hồng Hà.
“Anh ta nhất định phải chết”.
Đội trưởng đội thị vệ trừng mắt nhìn Giang Cung Tuấn, hung tợn mắng: “Thiên Vương tới đây cũng không thể nào cứu được anh.”
Giang Cung Tuấn không sợ uy hiếp của anh ta. Anh ta đi từng bước tới chỗ tên mập. Bước được mấy bước, thân thể anh ta biến mất tại chỗ trong nháy mắt, sau một khắc anh ta đã xuất hiện ở trước người tên mập.
Tên mập muốn né tránh, nhưng tốc độ của anh ta kém xa Giang Cung Tuấn, bị Giang Cung Tuấn kéo đi trong nháy mắt, lúc này anh ta cảm thấy trên người Giang Cung Tuấn tràn ngập ra sát ý. Anh ta cô cùng sợ hãi.
Anh ta vội vàng cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, xin anh tha cho tôi một lần. Tôi không dám nữa, không bao giờ đi bắt con người Trái Đất để buôn bán nữa”.
Tên mập không ngừng cầu xin tha thứ, Giang Cung Tuấn lôi hắn ta xềnh xệch, lạnh lùng nhìn anh ta, trong vẻ mặt mang theo sát ý. Nâng tên mập lên, Giang Cung Tuấn chợt ném một cái. Thân thể của tên mập ngã mạnh xuống đất, Xoet! Giang Cung Tuấn rút trường kiếm trên lưng, anh cầm đệ nhất Long kiếm chém một nhát. Phụt! Máu đỏ văng lên, đầu người rơi xuống.
Giang Cung Tuấn không hề nể tình mà trực tiếp đánh chết tên mập ngay trước mặt không ít võ giả dị giới, sau đó nhìn bốn phía, trong nét mặt mang theo vẻ thờ ơ nói: “Đây chính là kết cục khi đối địch với người Trái Đất, từ hôm nay trở đi, ai dám động đến một sợi tóc của con người Trái Đất, tôi sẽ chém người đó rơi đầu”
Giọng nói của Giang Cung Tuấn vang vọng. Trước đó, mọi người ở xung quanh còn có vẻ mặt xem náo nhiệt. Nhưng sau khi Giang Cung Tuấn ưu việt đánh chết tên mập, nét mặt những người này đều thay đổi nghiêm trọng.
Vài người đẹp Trái Đất bị giam ở trong lồng giam nhìn cảnh này với vẻ mặt hoảng sợ, các cô không biết đang có chuyện gì xảy ra, không biết rốt cuộc là ai ra mặt vì các cô. Mà sắc mặt đội trưởng đội thị vệ trầm thấp đáng sợ.
“Nhóc con, mày nhất định phải chết.”
Cho tới bây giờ, đội trưởng đội thị vệ vẫn không e ngại. Bởi vì nơi này là thành Hồng Hà, là địa bàn của Hoàng Hồng Hà, Tòa thành này xuất hiện một năm trước. Trước đây, vì tranh đoạt tòa thành này mà võ giả đến từ dị giới đã tiến hành một cuộc chiến khốc liệt, cuối cùng Hoang Hồng Hà xưng hùng xưng bá, thành công chiếm lĩnh tòa thành này, đồng thời đặt tên nó là thành Hồng Hà.
Giang Cung Tuấn không nhìn đội trưởng đội thị vệ. Anh về phía cái lồng và mở nó ra. Trong lồng giam nhốt ba cô gái. Tuy khuôn mặt ba người bẩn thỉu, nhưng không vì thế mà ảnh hưởng đến nhan sắc của các cô, ba người này đều là hoa khôi của trường đại học.
Sau khi Giang Cung Tuấn mở lồng giam ra, anh ta cố gắng làm cho mình thân thiện lên, vừa cười vừa nói: “Được rồi, không sao nữa, có thể trở về nhà rồi”.
Anh ta muốn vươn tay dìu các cô gái trong lồng giam. Nhưng ba người họ lại phòng bị nhìn Giang Cung Tuấn.
“Đừng sợ, tôi không có ác ý Giang Cung Tuần thấy ba người này có vẻ có hơi kiêng kỵ anh ta, thì vừa cười vừa nói: “Tôi là người Trái Đất, từng là vua nước Đoan Hùng, hiện tại tôi là hoàng đế Long Quốc, sứ mệnh của tôi là bảo vệ con người Trái Đất”.
Giang Cung Tuần vừa nói như vậy, ba người này mới yên tâm. Ba người từ từ bước ra khỏi lồng giam, Giang Cung Tuấn không nhìn đội trưởng đội thị vệ, mặc kệ người xem náo nhiệt ở xung quanh.
Dẫn theo ba người, Giang Cung Tuấn cất lời: “Đi theo đằng sau tôi, tôi đưa mấy người ra khỏi thành”
Ba người cũng không dám nói nhiều, cứ như vậy mà đi theo phía sau Giang Cung Tuấn.
“Nhóc con, cứ như vậy mà đi à?”
Đội trưởng đội thị vệ đứng ra ngăn cản. Anh ta đã gửi tín hiệu, chỉ cần giữ chân Giang Cung Tuần một lúc thì viện binh sẽ tới rất nhanh, đến lúc đó sẽ là lúc Giang Cung Tuần phải chết.
“Giết người ở thành của Hoang Hồng Hà mà anh đã muốn đi như vậy sao?”
Đội trưởng đội thị vệ lạnh giọng mở miệng, nói: “Giết người ở thành Hoang Hồng Hà là tội chết”
“Giết thì giết, anh nghĩ anh có thể gây khó dễ cho tôi được à?”
Giang Cung Tuấn không cho đội trưởng đội thị vệ tí mặt mũi nào. Lấy thực lực bây giờ của anh không cần phải e ngại võ giả đến từ dị giới. Dám đối nghịch với con người Trái Đất chỉ có một con đường chết. “Ai dà, thật náo nhiệt” Vừa lúc đó, có một giọng nói phát ra. Nghe vậy, mọi người nhìn lại theo phương hướng giọng nói truyền tới. Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo bào màu trắng, dáng dấp tuấn tú, phong độ nhanh nhẹn mang theo mấy tên thuộc hạ tới. Thấy người này, người xem náo nhiệt xung quanh cũng hơi lùi lại mấy bước.
“Thần Bảo Lang”
“Không ngờ Thần Bảo Lang cũng đến rồi.”
Giang Cung Tuấn cũng ngẩng đầu nhìn lại, thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Anh ta là Thần Bảo Lang. Thần Bảo Lang đi tới nhìn thấy Giang Cung Tuấn.
Đội trưởng đội thị vệ nhất thời đi tới với vẻ mặt tôn kính, nói: “Phó thành chủ, anh tới thật đúng lúc, thằng nhóc này dám giết người bên trong thành Hoang Hồng Hà”
Anh ta chỉ vào Giang Cung Tuấn, Thần Bảo Lang cũng nhìn Giang Cung Tuấn, “Giang Cung Tuấn, là anh à?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Không sai, là tôi”
Trong nét mặt Thần Bảo Lang lộ ra vẻ sát ý. Hai năm trước, khi ở bên trong tiên phủ, anh ta bị Giang Cung Tuấn tính kế dẫn tới trọng thương, lúc đó anh ta muốn giết Giang Cung Tuấn lắm rồi.
Chỉ là chờ anh ta đến trước cửa thứ chín, sau khi phá cửa thất bại và đi ra ngoài thì Giang Cung Tuấn đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Dám giết người ở thành Hòang Hồng Hà, thực sự không biết sống chết”
Sắc mặt Thần Bảo Lạng âm trầm.
“Bắt lại cho tôi.”
Hiên Viên phía sau anh ta nhất thời đứng dậy. Hiên Viên là người có thực lực ở đỉnh phong của thần thông đại viên mãn hai năm trước, đã hai năm trôi qua, anh ta đã bước vào cảnh giới Siêu Phàm, là đại lão cảnh giới Siêu Phàm nhất tôn.