Tần Nguyệt Oánh ngơ ngẩn không nói gì, vẫn chưa hoàn hồn sau dư vị cao trào.
Trước mắt dường như vẫn trắng xoá một mảng, đầu óc cũng lâng lâng.
Thoải mái quá.
Được phò mã làm so với tự chơi quả nhiên khác biệt.
Trong lúc mê man nàng cũng không nhớ dáng vẻ mình lên đỉnh có biết bao xấu hổ, một lòng chỉ muốn ôm chặt nam nhân phía trước. edit by Lạc Rang
Bởi vì hắn đã mang đến cho nàng cực lạc.
Nghĩ đến việc đời này còn có thể hưởng thụ nhiều vui sướng như vậy hơn, nàng liền cảm thấy thỏa mãn.
Phò mã quả nhiên tốt nhất......
Nàng mơ màng cúi đầu nhìn hắn.
Hắn đang tấm tắc ăn vú nàng, qua đôi mỏng có thể thấy đầu lưỡi đỏ nhô ra liếm mút núm vú hồng của nàng.
Bộ dạng thật vui vẻ khi được ăn ngon.
Cổ họng Tần Nguyệt Oánh vô thức tràn ra tiếng rên rỉ, hai chân cọ vào eo hắn khiến hắn phải ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Bốn mắt chạm nhau, hắn đã nhẫn nại đến mức khóe mắt phiếm đỏ.
Thì ra không chỉ có nàng chật vật.
Tần Nguyệt Oánh cười thầm.
Nàng nghe thấy hắn hỏi: "Giúp Oánh Oánh sướng, được không?"
Tần Nguyệt Oánh lập tức bối rối, nhìn về phía đũng quần bừng bừng hưng phấn đang dựng cao trước mặt nàng của hắn.
Nàng nhất thời im lặng.
Con chó nhỏ kia đã gấp không chờ nổi, vội vã cọ xát dương vật của mình lên cửa mình của nàng.
Gân xanh chằng chịt, quy đầu nghiền qua hai mép thịt mềm mại, nàng cố ý rên rỉ mấy tiếng thư sướng.
Người đang đè lên nàng quả nhiên càng ra sức đưa đẩy.
Đôi mắt phượng của Tần Nguyệt Oánh nheo lại, ngón tay luồn vào tóc hắn, hơi dùng lực, hắn liền nghe lời ngẩng đầu.
Con ngươi trắng đen rõ ràng đã bị tình dục xâm chiếm.
Hắn đang rất muốn, thân thể và ánh mắt đều cho thấy sự khát cầu.
Vẫy đuôi lấy lòng với nàng.
"Phượng......" Nàng thở hổn hển, "Phượng Quan Hà, ngươi phải hứa với ta trước......"
"Được."
Nam nhân bị gọi cúi đầu nhìn thoáng qua môi âm hộ đang co bóp mấp máy của nàng, hơi thở còn thô suyễn hơn cả nàng.
"Ngươi...... không cho ngươi chết......" Tần Nguyệt Oánh nói, trong mắt tràn ngập sương mù và tủi thân, "Oánh Oánh không muốn làm quả phụ thật."
Cặp mắt anh tuấn xưa nay bình tĩnh không giấu được một tia gợn sóng nhìn nàng.
Phượng Quan Hà không nói gì, đè xuống ham muốn đè nàng dưới thân đâm đến tận cùng.
"Được, ta không chết...... ta không chết," đầu hắn rối loạn, "Oánh Oánh, ta sai rồi, đáng lẽ ta...... nên nói trước với ngươi."
Khóe môi Tần Nguyệt Oánh khẽ câu lên. edit by Lạc Rang
Ra hiệu một cái, con chó nhỏ liền hiểu ý, rất thông minh.
Nàng vòng tay qua cổ hắn: "Nhưng hiện giờ Oánh Oánh là một quả phụ nhỏ, phải làm sao đây?"
"Phượng tướng quân, cây gậy kia của ngươi... muốn đút vào âm hộ nhỏ của quả phụ ta sao?"
Con ngươi của Phượng Quan Hà khẽ động, bị cách tưởng tượng vô lý của nàng kích thích tê rần cả đầu.
Tướng quân, quả phụ nhỏ?
Nếu hắn thừa nhận, chẳng phải xác thực phu quân trên danh nghĩa của nàng đã "chết" rồi sao?
Nàng rõ ràng cố ý trả thù hắn.
Quả nhiên nàng vẫn còn chút tức giận, sẽ không dễ để hắn đạt được tâm nguyện.
Dương vật cứng đến phát đau, nhưng đống sách thánh hiền hắn đọc mấy năm kia lại nói với hắn, tuyệt đối không thể nghe theo lời này.
Bằng không sau này nàng nhất định sẽ bám lấy nó mà chơi đùa không ngừng.
Phượng Quan Hà chán nản đối diện với ánh mắt của nàng, nhìn thấy trong đó sự bỡn cợt.
Mẹ nó, tỉnh táo lại.
Đáng ra ban nãy nên trừng phạt cái huyệt dâm này của nàng trước, tránh để nàng ngứa ngáy lại làm loạn.
Hắn lui lại một chút, định dạy dỗ vật nhỏ này, nào ngờ lại thấy nàng tự bế hai đùi của mình lên, khuôn mặt tràn đầy xuân tình dịu dàng cười nhìn hắn.
Cặp mông tròn trịa trắng nõn nhếch lên, phơi ra hai cái khe lẳng lơ nhầy nhụa nước.
Hắn nhìn mà cổ họng thắt lại.
Tư thế này thật sự không ổn.
Hắn vốn tưởng thế đã là dâm tục đến cực điểm, nào ngờ vẫn chưa xong. Dâm phụ nằm dưới thân hắn tựa như rất khát tình, dùng ngón tay vạch hai cái lỗ nhỏ ra, thịt non đỏ hỏn bên trong như ẩn như hiện, mềm mại khiêu gợi, dáng vẻ phóng đãng chờ nam nhân đến sủng hạnh. Miệng huyệt co rút, dịch thể trong suốt nhớp nháp không e dè trào xuống!
Phượng Quan Hà chỉ thấy chóng mặt choáng váng, đến quỳ cũng không xong.
"Tướng quân muốn chơi lỗ nào của quả phụ? Hai lỗ... đều dùng được."
Tần Nguyệt Oánh không nhìn nổi bộ dạng giả vờ đứng đắn của hắn nữa, nàng duỗi chân ra, co ngón chân gõ nhẹ vào bộ phận sinh dục cương cứng của nam nhân.
Cơ bụng của Phượng Quan Hà căng chặt, khẽ run lên, thiếu chút nữa bị nàng câu đến bắn ra.
"Tần Nguyệt Oánh!"
Hắn nhịn không nổi nữa khẽ quát.
"Tướng quân chưa chọn sao?" Nàng khẽ cười khiêu khích, "Hai lỗ này, phía sau đã bị phu quân ta dùng, thọc vào đảm bảo rất thích. Phía trước chưa từng nếm mùi dương vật nam nhân, nhưng đã ăn qua đủ loại dương vật giả lớn nhỏ, nếu tướng quân muốn chơi, tuy không có lạc hồng, nhưng vẫn coi như nam nhân đầu tiên của Oánh Oánh."
(lúc trước bà nào bảo nữ chính trượt tay bay chinh tui còn không tin -))) )
Nàng lại nới rộng hai lỗ nhỏ: "Phu quân mất rồi, cầu xin tướng quân thương tiếc Oánh Oánh."
Những lời này khiến đầu mày Phượng Quan Hà run lên.
Nàng diễn trò tướng quân và quả phụ này thật nhập tâm, hắn vừa đau đầu lại vừa vui mừng, vài câu nói của nàng đã làm rõ những canh cánh trong lòng mà trước kia hắn không dám hỏi, dù sao... đây vẫn là điều hắn cần nhất.
Như vậy có phải... nàng đã chịu quy thuận hắn không.
Hắn hẳn là nên đón lấy, như thiêu thân lao đầu vào lửa, không chối từ.
Nhưng dùng cách thức thế này.
Nếu muốn nhận lấy, phải......
Cùng nàng chơi trò chơi hoang đường dâm loạn này. edit by Lạc Rang
Đây là bí mật của riêng bọn họ. Tất cả của hắn, từ cơ thể đến tâm trí đều dâng hết lên cho nàng.
Qua đêm nay, bọn họ chính là hai người thân mật nhất trên đời.
Và hắn cũng sẽ trở thành một trong số những con cờ trên tay trưởng công chúa.
Phượng Quan Hà do dự nhìn nàng, yết hầu lăn lộn.
Cặp mắt phượng kia cũng nhìn hắn.
Trong mắt nàng chỉ có hình ảnh hắn.
Ánh mắt long lanh chan chứa xuân tình, tràn đầy sự thương tiếc.
Nó dường như đang nói với hắn —— chỉ cần hắn đón nhận, sau này nàng sẽ luôn nhìn hắn như vậy.
Kiểu áp đặt đó chẳng khác nào cách đối xử với một món đồ trong tay.
Phượng Quan Hà đột nhiên tỉnh ngộ.
Chẳng lẽ trước giờ bọn họ còn chưa đủ hoang đường sao?
Từ lần đầu tiên nàng cưỡi lên mặt hắn nhưng hắn không đẩy nàng ra, tất cả đã không thể vãn hồi.
Từ lúc bắt đầu bọn họ căn bản đã không giống phu thê bình thường.
Nếu muốn tiếp tục thì cũng không thể hành xử như một cặp phu thê bình thường.
Hắn đã sớm không có lựa chọn.
Trong phòng im lặng thật lâu, thấy hắn sững người không lên tiếng, Tần Nguyệt Oánh lại duỗi chân đá hắn.
Đôi chân trắng trẻo đạp nhẹ lên ngực hắn, bị hắn bắt được.
Một nụ hôn đáp xuống mu bàn chân nàng.
Tần Nguyệt Oánh hài lòng, mỉm cười nhìn hắn.
"Nhanh lên." Nàng nhỏ giọng thúc giục, một chân khác cọ vào dương vật tím đen dựng thẳng.
Lần này Phượng Quan Hà để nàng cọ.
Hắn cụp mắt, cởi áo ra, dùng đôi tay to giữ lấy hai đùi nàng gác trên vai.
Thân thể hai người càng kề sát hơn.
Hai nhục huyệt lại càng xích gần.
Hai mảnh thịt dày ướt dầm dề bọc lấy gậy thịt to lớn mà miết chầm chậm.
Không biết vì sao, Phượng Quan Hà chợt nhớ tới ngày ấy nàng cưỡi lên người mình, ngây ngô vặn vẹo eo, ma xát âm hộ lên dương vật hắn.
Hắn bỗng cười nhạt, hỏi: "Muốn ta chọn ư?"
Tần Nguyệt Oánh chớp mắt, cảm thấy ngữ khí của hắn có chút kì lạ.
Lại nghe hắn nói tiếp: "Cả hai cái lỗ này không phải đều để ta chơi sao?"
Cả hai......
Tần Nguyệt Oánh mặt đỏ tai hồng, để thể hiện sự thành tâm của mình, nàng vẫn đáp ứng nói: "Được chứ, nhưng mà......"
"Không...... không thể bắn ở phía sau, rất khó rửa sạch......"
"Vậy phải làm sao đây?" Phượng Quan Hà ngoài miệng hỏi như vậy, tay đã đỡ dương vật cọ vào mép âm hộ ẩm ướt ấm áp, "Vậy sau này bắn hết vào cái lỗ này của Oánh Oánh, được không?"
Tần Nguyệt Oánh vẫn đỏ mặt gật đầu.
"Nhưng Oánh Oánh vẫn còn đang để tang phu quân, bụng đã bị dã nhân đụ lớn, chuyện này......" Phượng Quan Hà học theo nàng nói, nhìn chằm chằm khuôn mặt thẹn thùng của nàng, "Trưởng công chúa, ngươi nói xem mọi người trong phủ sẽ nghĩ gì về ngươi?"
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~