"Trời ơi anh, sao gọi anh bao nhiêu cuộc mà anh không bắt máy? Anh bận gì bên đó mà không nhận điện thoại của em? Suýt nữa em đã báo anh mất tích rồi."
Không đợi anh trả lời, Trần Mặc đã bắt đầu một tràng phàn nàn.
Phượng Quan Hà đau đầu vuốt mặt. Nhưng cậu ta nói vậy chứng tỏ tình hình cũng không đến nỗi cấp bách, vì nếu thật sự có chuyện nghiêm trọng thì quân đội sẽ cố gắng tìm ra thông tin khách sạn và liên lạc với anh, suy nghĩ này khiến anh nhẹ nhõm hơn.
Anh không còn ý định làm chuyện kia nữa. Tần Nguyệt Oánh bất lực nhìn khối phồng lên trước mắt mình từ từ xẹp xuống và sờ nó như một đứa trẻ tò mò.
Phượng Quan Hà hất nhẹ tay cô ra, hỏi: "Tình hình hiện giờ thế nào?"
"Cũng may, đó không phải máy bay của quân khu chúng ta mà của khu bên cạnh, nửa đêm bay qua bị rơi xuống," Trần Mặc nói, "Đêm qua không gọi được cho anh làm mọi người đều cuống lên không biết làm sao, trời tối không biết nên tìm ở đâu nhưng lại lo sẽ gây cháy rừng. Cũng may thủ trưởng đến ngay trong đêm rồi."
Phượng Quan Hà lại đau đầu, nhớ tới việc giờ này mình ở đây đều tại ông già nghịch ngợm kia, nhưng thật trùng hợp là bắt được thư ký Tần.
Anh cầm điện thoại nằm trở lại giường, tìm một tư thế thoải mái. Tần Nguyệt Oánh gối đầu lên tay anh, vểnh tai lên nghe trộm.
Trần Mặc ở đầu bên kia nói tiếp: "Ông già thủ trưởng bí mật đến đây, ăn mặc như người nhặt rác ở địa phương, cả đêm gõ cửa từng nhà hỏi xem có thấy chiếc máy bay nào rơi không."
Khóe môi Phượng Quan Hà co giật, đúng là giống phong cách của ông ta.
Nhưng đóng giả làm người nhặt rác mà hỏi thăm về máy bay thì cũng gan thật.
"Phần lớn đều không thấy, chỉ vài người nói có thôi, bộ phận kỹ thuật cũng đã dò ra được một địa điểm gần khớp với vị trí họ nói, nhưng lúc đó có mấy phi công đã tự tìm về, ra là do thời gian bảo trì bị rút ngắn nên máy móc của họ gặp trục trặc, buộc phải hạ cánh khẩn cấp trong đêm."
"Người không sao là được." Phượng Quan Hà ôm vợ, xoa xoa mắt, nghĩ thầm lần này người đứng đầu khu vực bên cạnh thảm rồi.
"Không, vấn đề không phải cái này!" Trần Mặc đập bàn, to đến mức khiến hai vợ chồng ở đầu kia điện thoại cũng ong ong đầu, "Quan trọng là thủ trưởng hỏi thăm từng người dân, khi hỏi một bà lão này thì bà ấy nói: Không thấy máy bay mà chỉ thấy một trực thăng đen S-70*, bà ấy còn chỉ ra được vị trí tọa độ MGRS có vẻ khá chính xác, làm ông già nhà ta nghe xong choáng váng!
(*Chú thích: S-70 Black Hawk - trực thăng vận tải tầm trung từng được sản xuất cho quân đội Mỹ)
Phượng Quan Hà nghe vậy cũng ngây người, anh nhíu mày đỡ trán suy nghĩ, chuyện này quả thật có chút khó tin.
"Ông già lập tức gọi người đến đưa bà lão đó đi. Sau khi tìm hiểu mọi người cũng kinh hãi, không ngờ thị trấn bên cạnh quân khu của chúng ta lại có gián điệp......"
Suy nghĩ một lúc Phượng Quan Hà vẫn cảm thấy khó tin, anh vừa đi thì doanh trại đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Nhưng chuyện này chắc cũng không ảnh hưởng đến việc giải tán và tái tổ chức lại vào năm sau, bởi vì căn cứ quân sự ở khu giáp ranh với bọn họ đã chuyển đi được mấy năm nên đặc vụ của địch cũng không thể tra được gì ở đó......
Anh thở dài, dặn dò: "Có thủ trưởng ở đó thì mấy cậu cứ nghe theo chỉ huy là được. Chuyện này sẽ có cơ quan an ninh quốc an đảm nhận, đừng lo lắng quá, tập trung vào việc huấn luyện đi."
Trần Mặc sốt ruột nói, "Ông già ra tay đúng là nhanh! Các khu vực xung quanh đều đã được bí mật phong tỏa, chỉ vào được chứ không thể ra. Em muốn lên thị trấn để gặp vợ mà phải làm đến mười tám bước thủ tục!"
"Cậu chỉ biết nhớ đến người phụ nữ kia của mình thôi hả?" Phượng Quan Hà không nói nên lời.
"Người ta đang mang thai mà!"
Phượng Quan Hà càng không nói nên lời, "Cậu đang khoe khoang với tôi à?" Xòe cái đuôi ra như con công vậy.
"Em không được có người trong lòng hay sao? Hôm nay anh có lịch trình gì quan trọng không? Không có thì nói chuyện với em một lát. Các trạm phát sóng gần đây đều bị cắt nên em phải dùng máy bàn trong văn phòng, giờ đang buồn bực muốn chết đây." Trần Mặc ai oán.
"Có, hôm nay tôi định ăn buffet Nhật," Phượng Quan Hà đã đói bụng, anh cào tóc một lát, nghĩ thầm chẳng lẽ cậu ta không biết máy bàn trong văn phòng đều cài thiết bị nghe lén? Anh hắng giọng, nghiêm túc nói, "Đồng chí Trần Mặc, tôi nhắc nhở cậu phải có sự tôn trọng cơ bản với thủ trưởng, đừng suốt ngày cứ ông già ông già, chú ý kỷ luật!"
Cái này không phải học từ anh sao? Trần Mặc cầm điện thoại chợt rùng mình. Lát sau cửa phòng bị đẩy ra, người đứng ở cửa có mái tóc hoa râm, bên dưới áo khoác là áo gile ba lỗ của người già, trông giống như ông già ở bãi phế liệu.
"Qua đây qua đây nào, đội phó Trần, qua phòng ông già một chút đi." Ông ta nói.
Trần Mặc cúp điện thoại với vẻ mặt cay đắng.
Nói chuyện điện thoại xong, Phượng Quan Hà cảm giác như cơ thể mình bị một con bạch tuộc quấn lấy —— nói cách khác thì anh cảm thấy cô giống như một con bạch tuộc, nhưng trong mắt cô thì chắc anh chỉ là một cái gối ôm?
Tóm lại tư thế của cô hiện giờ khá cong vẹo.
Ai bấm điện thoại người nấy. Trong lúc Phượng Quan Hà trả lời tin nhắn, một cái đầu chậm rãi nhô lên và gối lên ngực anh, nhích từng chút từng chút rồi chui vào giữa vòng tay anh.
Cuối cùng, đụng vào cằm anh.
"Em làm gì vậy?" Phượng Quan Hà biết cô đang xem trộm điện thoại của mình nên cố ý dịch màn hình ra trước mắt cô.
Đã là thông tin anh có thể trao đổi qua điện thoại thì tất nhiên không có gì bí mật. Cô gái nhỏ trong lòng anh rõ ràng rất tò mò về thế giới của anh, nhìn đông nhìn tây rồi dùng hếch hếch chóp mũi lên, ra hiệu cho anh bấm chỗ này chỗ kia.
Phượng Quan Hà cười, khoảng thời gian yên tĩnh bên nhau này thật sự hấp dẫn anh, sự buồn bực vì bị đội phó vượt mặt ở phương diện nào đó cũng dần tan biến.
Internet giờ đang bị cấm ở vùng núi của họ, điều này làm anh nhớ lại thời điểm mình mới nhập ngũ, khổ sở vì chỉ được dùng điện thoại bốn giờ một tuần. Từng có lúc động lực để anh cố gắng thăng tiến chỉ là để được dùng điện thoại nhiều hơn, thậm chí là được kiểm tra điện thoại của người khác...
Hồi ấy, đúng là ấu trĩ.
Nhưng hiện giờ nó cũng có thể coi như một sự đồng điệu giữa anh với vợ.
Ma xui quỷ khiến, anh đưa tay sượt qua mũi Tần Nguyệt Oánh, Tần Nguyệt Oánh liền ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh.
"Cho em xem cái này hay." Anh nói, sau đó cười hai tiếng.
Anh vào WeChat, một âm thanh không dành cho trẻ em nhanh chóng vang lên. Tần Nguyệt Oánh nhìn mình trên màn hình, ký ức đáng xấu hổ lại hiện về, cô đỏ mặt hung hăng nhéo vào eo anh mấy cái.
Cô muốn thoát ra nhưng bị anh đè lại.
Không ai nói gì mà chỉ lẳng lặng ôm nhau, sau đó cô hỏi: "Anh có cảm thấy làm như vậy không tốt không?"
Thật ra cô hiểu, khi tình cảm tốt đẹp thì những việc làm đó gọi là tình thú, khi tình cảm phai nhạt thì nó sẽ bị coi là vô liêm sỉ cùng cực.
"Em là vợ của anh, làm gì cũng đúng," Phượng Quan Hà nói, "Chỉ là như vậy không được công bằng với em."
Tần Nguyệt Oánh ngây ngốc, cô thật sự không hiểu "không công bằng" là ý gì. Nhưng cô cảm thấy những lời chồng mình nói thật sự rất ấm áp, chồng cô rất tốt!
(Editor: cho ai không hiểu thì mấy lần chat sex chỉ có nữ chính quay mình)
"Tối nay chúng ta lại tiếp tục được không, em muốn làm lần nữa!" Cô ôm eo anh và ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt cảm động lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Phượng Quan Hà không quen với sự ngọt ngào này, chân anh gần như bủn rủn, "Trước...... trước tiên ra ngoài ăn cơm đã được không?"
Hai người thu dọn một chút rồi ra ngoài, đúng lúc này cũng có nhân viên phục vụ khách sạn đến giao chế phục mới giặt khô cho Phượng Quan Hà.
Tần Nguyệt Oánh treo bộ quân phục xanh lục vào phòng, nhìn đi nhìn lại chợt cảm thấy say mê.
Ồ —— hình như cô hơi hiểu ra thế nào mới gọi là công bằng rồi.
Chồng cô đứng ở cửa chờ, cô vội vàng chạy tới và ngoan ngoãn khoác tay anh.
Lát nữa cô phải cho anh ăn nhiều một chút, bồi bổ khí huyết thật tốt mới được.
(Editor: sắp đến chương thịt nhé quý vị, tuy ngắn nhưng có vẻ cũng chất lượng :">)
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~