Ngực Tần Nguyệt Oánh chợt lạnh, sau đó cả người bị ấn xuống giường.
Áo ba lỗ trên người cô được mua dáng rộng để mặc thoải mái, khi bàn tay to kia vừa kéo nó ra thì bộ ngực căng tròn cũng lập tức bật ra.
Đầu vú bị quất vẫn còn sưng đỏ và hơi rát, bị một miếng kem rơi vào lại càng dựng lên. Cô thậm chí còn cảm nhận được kem lỏng đang chậm rãi trượt xuống từ đầu vú, nhưng rất nhanh đã có một chiếc lưỡi ấm áp liếm sạch nó rồi ngậm lấy một bên vú của cô.
Nơi đó ngưa ngứa và tê dại. Chiếc lưỡi dày kia không liếm nhiều mà chỉ tập trung mút, như thể đống sữa đó không rơi xuống người cô mà vốn được tiết ra từ trong vú. Hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng mút mạnh hơn. Tần Nguyệt Anh đỏ mặt, không nhịn được rên rỉ. Một vật cứng ấn vào vùng kín của cô, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì sắp xảy ra.
Cốc kem vướng víu bị vứt xuống đất rồi lăn mấy cái tuyệt vọng. Cô vất vả đẩy cái đầu rối ra khỏi ngực mình, phàn nàn: "Anh làm gì vậy?"
"Liếm sạch giúp em." Người đàn ông cao lớn bày ra vẻ mặt vô tội.
Giọng điệu có vẻ ngây thơ nhưng chỉ có anh biết những suy nghĩ bẩn thỉu vừa lóe lên trong đầu mình.
Anh muốn làm tình với vợ và rót tinh đầy bụng để khiến cô mang thai. Muốn nhìn thấy khuôn mặt hưởng thụ của cô khi ôm cái bụng no tinh và dáng vẻ quyến rũ dang rộng chân để anh xuyên xỏ.
Nếu cô mang thai và có sữa, cặp vú này có thể còn căng hơn bây giờ và nặng trĩu như hai quả đu đủ. Và khi anh véo nhẹ, núm vú sưng đỏ ấy thậm chí có thể phun sữa ra một cách dâm loạn...
Phượng Quan Hà nhìn bộ ngực căng mọng vung vẩy trước mặt, hai mắt nóng rực, không nói gì đã vùi đầu vào mút tiếp.
Anh không phải là người thích ngọt nhưng vẫn ăn sạch nửa cốc kem đổ lên ngực cô, mút chùn chụt cô gái nhỏ dưới thân cho đến khi cô rên rỉ liên hồi, luồn tay vào tóc anh vừa đẩy vừa níu giữ thì anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Hai bầu vú lúc này đã bóng loáng nước bọt của anh.
"Vú to thế này chắc bé rắn không thể ăn hết một mình rồi?" Giọng anh khàn khàn nhưng vẻ mặt lại rất thành thật, như thể anh thực sự chỉ đang thảo luận những vấn đề sẽ gặp phải khi mang thai.
Tần Nguyệt Oánh khịt mũi, sắc mặt ửng đỏ ngượng ngùng, hai chân vô thức kẹp lấy hông anh, không nói nên lời.
"Đến lúc đó, để anh giúp con......"
Phượng Quan Hà cụp mắt, nghĩ tới cảnh đó mà vật dưới háng lại có chút hưng phấn.
Anh ép hai núm vú to vào nhau và cho hết vào miệng mút một cách thèm thuồng. Chỉ có cơ thể trời sinh dâm đãng của cô mới đáp ứng được những trò đùa như thế này của anh. Anh cắn nhẹ và chà xát răng vào núm vú, sau đó say mê nhìn cô -- cô gái này đã hứa sẽ sinh con cho anh, đây là ân huệ đối với anh. Bởi vậy anh muốn đối tốt hơn nữa với cô, đặc biệt không được để cô cảm thấy trống vắng trong lúc mang thai.
Dưới sự tấn công của anh, tâm sinh lý của Tần Nguyệt Oánh đều nhanh chóng thất thủ, cô thực sự không thể chịu nổi ánh mắt này của chồng mình. Chiếc quần lót cotton cô vừa thay lại ướt. Tần Nguyệt Oánh biết âm đạo của mình nhất định đã lầy lội lắm rồi, dịch thể có lẽ đã thấm ra ngoài và dây cả lên người anh.
Cơ thể cô thật trống trải và mong ngóng được đàn ông an ủi. Cô đong đưa mông ấn nơi riêng tư của mình lên chỗ phình to nóng bỏng của anh, gọi một tiếng chồng và dùng đôi mắt ướt át mời gọi.
Anh có muốn bú sữa không? Chắc là được thôi. Sau khi bé rắn bú xong lại đến lượt bé Phượng bú......
Hai núm vú ép vào nhau khiến cô bị đau và thoáng tỉnh táo lại, ngay sau đó lại cảm thấy thư thái nhờ sự ấm áp trong miệng anh, lưỡi anh lượn quanh trêu chọc hai quả nho khiến chúng run lên, sự đau nhức và tê dại khiến Tần Nguyệt Anh nhanh chóng không chống đỡ được.
Khi đầu óc đang hỗn loạn thì cô đột nhiên cảm nhận được dương vật dày ấn mạnh vào môi âm hộ xinh đẹp của mình, gần như vùi vào trong cô. Anh đè ép cơ thể như quả nho chín của cô khiến nước ộc ra ngoài, sau đó lại chà xát và nghiền nó thành một bãi nước trái cây nhầy nhụa.
Điều làm cô bất ngờ là sau khi có chút ý thức về việc làm cha, người đàn ông lại biểu lộ sự săn sóc hiếm thấy khi cô lên đỉnh. Thi thoảng anh nói mấy lời sắc tình vào tai cô để trợ hứng cho cô, thời gian còn lại liên tục nhẹ nhàng kích thích da thịt bên ngoài để kéo dài thời gian lên đỉnh cho cô. Tần Nguyệt Oánh thoải mái như được ngâm mình trong làn nước ấm, cô không muốn ra ngoài, dù chết chìm trong đó cũng cam lòng. Chợt cô lại nghĩ, phải chăng khi đứa trẻ sắp sinh nằm trong tử cung của người mẹ cũng cảm thấy dễ chịu thế này?
Cô bây giờ cũng đã biến thành một bé rồng con!
Chờ khi cô định thần lại thì không biết đã qua bao lâu. Chân tay cô đang quấn lấy anh như dây leo, còn anh thì thở dốc như một con chó săn sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào.
Dương vật của anh đã được thả ra, cứng rắn và thẳng tắp, lúc này đang mơn trớn âm đạo của cô qua lớp quần lót ướt, dường như chỉ cần cô ra lệnh sẽ lập tức vọt vào như một mũi tên. Nhiệt độ của nó khiến cô thực sự sợ hãi.
Bình thường Phượng Quan Hà sẽ ôm cô làm mà không nói nhiều, nhưng lần này anh lại thấp giọng hỏi lại, "Anh có thể làm việc vừa rồi trong ba tháng trước và sau khi thụ thai không?"
"Được." Tần Nguyệt Oánh đỏ mặt.
"Vậy tốt rồi," anh nói, "Nếu không anh thật không biết, mỗi ngày cứ nhìn em như vậy, không nhịn được thì phải làm sao."
Tần Nguyệt Oánh định khuyên anh nên tiết chế một chút, vì đến lúc cô mang thai họ cũng không thể gặp nhau hàng ngày do tính chất công việc. Vừa rồi cô còn thấy điện thoại anh để trên tủ đầu giường nhấp nháy, có vẻ anh đã bỏ lỡ cuộc gọi. Nhưng lúc đó cô lại nghĩ, nếu anh đã để chế độ im lặng thì tại sao cô phải nhắc anh để làm anh mất hứng?
Cô vừa thoáng ngây người thì quần lót đã bị người đàn ông kéo sang một bên.
"Chúng ta làm thêm lần nữa, được không? Không bao......" Phượng Quan Hà khịt mũi và cố che giấu cảm giác chột dạ. Không biết vợ có nghĩ anh ham muốn quá độ không?
Quy đầu tách hai môi thịt ra một cách dễ dàng, chỉ cần anh đẩy nhẹ hông là vào được, cảm giác ấm nóng làm tâm hai người đều rối loạn.
Khoan đã, chẳng phải họ đang bàn chuyện sinh con tuổi rắn sao? Vì đã khuya nên Tần Nguyệt Oánh cũng có chút buồn ngủ, cô khép hờ mắt và không muốn quan tâm đến anh.
Phượng Quan Hà nhìn ra thái độ hờ hững của cô nên vội kiếm một cái cớ, "Nếu không thử làm không có bao trước, lỡ như lúc thụ thai không quen thì chẳng phải hỏng mất kế hoạch sao?"
Anh giải thích rồi đẩy vào một đoạn nhỏ, âm hộ dày thịt lập tức quấn lấy anh và mút hết những đường gân khiến cả hai cùng rên ra tiếng.
Tần Nguyệt Oánh chớp đôi mắt quyến rũ một cái, "Anh chỉ lấy bé rắn ra để làm loạn thôi!"
"Vậy anh phải làm sao đây?" Phượng Quan Hà oan ức nói, "Một con chó anh cũng không so được, chẳng lẽ đến lúc có con vẫn vậy sao?"
Dù nói vậy nhưng anh cũng biết đây là tín hiệu đồng ý của vợ nên càng ra sức cày cấy chăm chỉ.
Bé rồng con bị ghì xuống và đâm trợn mắt.
Sớm biết vậy cô đã bảo anh đi nghe điện thoại rồi. Thật đáng ghét!
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~