Eo cô bị tay người đàn ông nâng lên cao, từ góc này cô có thể thấy rõ nơi hai người họ kết hợp.
Dương vật bọc trong bao cao su phản chiếu lớp dầu dưới ánh đèn phòng nên trông càng dữ tợn. Điều đáng sợ là mặc dù cô đã cảm nhận được tận cùng cơ thể mình bị đâm mạnh hết lần này đến lần khác thế nào, nhưng cây gậy dài đó vẫn chưa cắm vào hết......
Phượng Quan Hà giữ chặt eo cô và kéo cô đến mép giường. Tần Nguyệt Oánh giãy giụa, hành động này cũng đã báo trước việc cô sẽ không có chỗ để chạy trốn.
Trong lúc hai người lôi kéo, gậy thịt chôn sâu trong cơ thể cô cũng cọ mấy cái vào tử cung và mở ra một khe hở ở lối đi hẹp đó, phát hiện ra nó khiến anh càng hưng phấn hơn, đứng bên giường nâng cao eo cô lên chuẩn bị xâm nhập, trong đôi mắt đỏ đậm nồng đượm cảm xúc của anh lộ ra chút tàn nhẫn, cảm giác như chỉ khi cô dung nạp hết của anh thì sự kết hợp giữa bọn họ mới được coi là trọn vẹn.
"Thả lỏng!"
Người đàn ông ra lệnh, bộ quân phục lục quân mở rộng trên người mang đến cho lời anh một cảm giác nghiêm túc và áp bức. Nhưng vết đỏ bên môi anh, dấu hôn trên cổ và những giọt mồ hôi...... thậm chí còn có một cúc áo trên cổ rơi ra, tất cả đều thể hiện cho sự điên cuồng trong ham muốn riêng của anh. Sự nghiêm trang cũng vì thế mà trở nên vặn vẹo và méo mó.
Tần Nguyệt Oánh ngẩn người nhìn quân hàm vàng trên vai anh, chợt nhớ lại lời anh chàng bác sĩ quân y hiền lành nói với mình trong quán bar.
Anh ấy, thật ra rất cực khổ!
Nhưng sự thương tiếc này đã biến mất ngay vào giây tiếp theo, khi anh đâm mạnh vào cô!
Đôi tay như sắt đó giữ chặt eo cô, lạnh lẽo và vô tình như đang cầm một món đồ, cơ bắp màu lúa mạch ở bụng dưới của anh thắt chặt lại, biểu thị cho việc anh đang dùng lực mạnh thế nào.
Dương vật không ngừng tấn công tử cung mềm mại, mỗi cú đâm đều khiến cô rên rỉ rã rời, mắt nhòe lệ van xin được tha......
Nhưng anh vẫn không muốn tha cho cô!
Lỗ thịt mọng nước của cô giống như một quả đào chín, để yên thì trông căng mọng hồng hào, nhưng chạm nhẹ vào sẽ thấy da thịt nơi đó chín nẫu và mềm đến mức nào. Chọc thêm một cái sẽ thấy mật ngọt trào ra từ lỗ, không để người ta kịp đề phòng đã xối thẳng vào người......
Tần Nguyệt Oánh bừng tỉnh, thì ra mình ngây thơ đến nực cười.
Thời điểm mà chồng cô mới tới doanh trại kia, ban đêm ở đó không có điện mà cũng chẳng có nước, không gian tối đen như mực. Binh lính làm nhiệm vụ canh gác cứ thế quẳng súng vào đồn rồi cưỡi motor vào thị trấn để tìm internet, tội phạm xảy ra ở khắp nơi.
Người doanh trưởng trước đã mất tích!
Tần Nguyệt Oánh không biết anh có năng lực gì mà sống trong một môi trường như vậy lại thăng tiến không ngừng suốt mấy năm, cuối cùng khiến tất cả đều phải tuân lệnh mình!
Tần Nguyệt Oánh hoảng hốt nghĩ, nếu như anh cũng biến mất, vậy cái tên Phượng Quan Hà có phải sẽ không nằm trong danh sách xem mắt mà anh trai đưa cho cô không?
Ý nghĩ này khiến cô có chút đau buồn, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, dáng vẻ rơi nước mắt trông cũng chân thật hơn.
"Làm đau em à?" Phượng Quan Hà dừng lại.
Tần Nguyệt Oánh lắc đầu rồi lại gật đầu, biểu cảm rất khó hiểu.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!" Tần Nguyệt Oánh đột nhiên nổi giận, "Anh tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt tôi đều là giả vờ thôi!"
"Sao lại như vậy......" Phượng Quan Hà cũng khó hiểu, anh đẩy vào một chút, thấy cô thoải mái kêu hừ hừ thì càng bối rối hơn.
Anh đặt cô trở lại giường, không nỡ rút ra nên cúi người áp vào cô.
Sự kiên nhẫn của anh lúc này thật ra không nhiều, đã chuẩn bị tiến vào nên anh chỉ muốn bịt miệng cô lại rồi cắm đầu làm một cách hung mãnh. Nhưng, bọn họ là vợ chồng, anh không thể lúc nào cũng hành động như vậy được.
"Em làm sao thế?" Phượng Quan Hà nghiêm túc hỏi lại.
Tần Nguyệt Oánh nghiêng đầu tránh ánh mắt của anh, cố tỏ ra khí thế, "Tôi nói cho anh biết, bớt làm mấy công việc nguy hiểm lại!"
"Làm vậy sao được?" Phượng Quan Hà cười một tiếng, "Bây giờ là thời đại nào rồi? Xã hội pháp quyền......"
Nhưng anh nói vậy chỉ càng chứng minh những nguy hiểm mà anh từng gặp phải đã vượt qua giới hạn nhất định. Phượng Quan Hà cười cười nhưng không cười nổi, anh không ngờ vào lúc này mình lại bị vợ nói chuyện với giọng xa cách.
Cặp mắt phượng hơi xếch kia thoáng nhìn qua, cô nghiêng mặt liếc nhìn anh, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo. Nhưng hai má cô vẫn còn đỏ hây, miệng thì thở dốc ái muội nên sự cảnh cáo này dường như chẳng có tác dụng.
Nhưng rồi chẳng bao lâu sau, ánh mắt của cô lại trở nên thật đau lòng.
Tần Nguyệt Oánh hôn anh.
Vốn dĩ cô chỉ vòng tay ôm cổ anh rồi chạm một cái như chuồn chuồn đạp nước, nhưng Phượng Quan Hà đột nhiên đổ người về trước, đưa lưỡi vào sâu khiến nụ hôn trở nên nồng nhiệt hơn.
Anh áp lên cơ thể cô rồi đẩy mạnh eo, đâm dương vật vào bên trong cô, trong cơ thể của anh như có một ngọn lửa tà ác không thể nguôi ngoai, trong đầu thì giống như có tiếng chuông không ngừng vang lên, thúc giục anh hăm hở tiến lên phía trước.
Anh muốn làm chết cô!
Hai cái lưỡi không biết đã tách ra từ lúc nào, cô gái nhỏ mở miệng kêu như một con mèo nhỏ động dục, cổ tử cung bị đâm nhũn ra.
Phượng Quan Hà hỏi: "Vẫn còn giận anh?"
Tần Nguyệt Oánh lắc đầu.
"Vậy ôm một cái được không?"
Tần Nguyệt Oánh đồng ý. Chủ yếu là vì cô cảm thấy việc này không có gì nguy hiểm.
Cánh tay dài của anh vớt eo cô lên, Tần Nguyệt Oánh được anh ôm vào lòng. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô phát hiện ra cái mà người đàn ông này gọi là ôm thực ra rất khác với những gì mình nghĩ.
Cảm giác nhẹ bẫng truyền đến buộc cô phải bám hết chân tay lên người anh, hai đùi treo trên hai khuỷu tay của anh nhưng bộ phận sinh dục thì vẫn dính liền.
Phượng Quan Hà ôm cô dậy, nhìn khuôn mặt nhỏ hoảng hốt của cô, "Em thật sự tin mấy lời Bùi Chí nói sao? Là do cậu ta xem quá nhiều phim truyền hình thôi."
Tần Nguyệt Oánh mở miệng thở dốc, chưa kịp trả lời đã cảm thấy tay anh buông lỏng, cơ thể cô liền tụt xuống một chút.
Cửa tử cung vốn đã bị tấn công đến mức suy yếu lập tức mở rộng vì cú đâm này.
Con cặc dày và cứng tàn nhẫn đâm vào, quy đầu gần như xô biến dạng vách tử cung mềm mại, một cảm giác căng trướng khủng khiếp lấp đầy phần bụng dưới của cô... Những lời cô định nói lại biến thành những tiếng rên rỉ dâm mị vang chói tai, cô thỏa mãn đến độ thè lưỡi và trợn mắt lên, không thể nhìn thẳng người đàn ông trước mặt nữa.
Thật sự vào hết rồi...... Tần Nguyệt Oánh thậm chí còn cảm nhận được rõ đoạn thịt mà bao cao su không che đến đã áp sát vào thịt âm đạo và cọ xát ngọt ngào với cô.
"Ư, hỏng......"
Khóe môi hai người áp vào nhau nên cô chỉ có thể thốt ra hai tiếng đơn giản.
Phải rồi, một người như anh làm sao có thể thỏa mãn chỉ bằng việc uống nước đào và ăn đào?
Điều anh muốn tất nhiên là xé vỏ rồi dùng gậy đập nát từng tấc thịt mềm. Anh sẽ nghiền nát nó tới khi thịt và nước biến thành một vũng bầy nhầy rồi mới bỏ vào miệng. Đâu chỉ vậy, anh còn muốn chạm đến tận lõi hạt, vuốt ve và chơi đùa qua lại...
"Chủ nhân......"
Cô yếu ớt gọi một tiếng, lý trí tan rã.
"Gọi chồng."
Phượng Quan Hà kiên nhẫn nhìn cô, anh bế cô lên, rút ra rồi lại hung hăng đâm xuyên tử cung lần nữa.
"Chồng..... a!"
Cô gái nhỏ trong lòng anh đột nhiên run lên, hưng phấn chảy cả nước miếng. Chất lỏng ấm nóng từ dưới âm hộ của cô tràn ra và bắn khắp nơi, ngay cả bộ quân phục mở rộng trên người anh cũng không tránh được.
Chậc, bây giờ thì chỗ nào cũng được hưởng mưa.
"Chó cái nhỏ...... phun rồi, a...... dương vật của chồng cứng quá, tử cung nhỏ thích lắm......"
"Vậy à?" Phượng Quan Hà nhìn khuôn mặt lên đỉnh mê loạn và hạ tiện kia rồi hôn lên khóe môi cô, "Nhưng vừa rồi em mới nghĩ đến người đàn ông khác, chỉ vậy cũng khiến anh thấy khó chịu rồi."
"Nên làm gì bây giờ?"
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~