Một tạ này, là thật tâm thực lòng , tuy nhiên các nàng biết rõ ý đồcủa hoàng hậu này không tốt, nhưng là ân tình đem các nàng lôi ra khỏivực sâu nhưng làm thế nào cũng gạt bỏ không xong, còn lần thiếu nợ này,chỉ sợ là khó có thể hoàn lại, sau này liền tận lực dâng lên một phầnsức lực non nớt a. . . . . .
“Các ngươi qua một thời gian ngắn hãy ra cung a, về phần lý do, tatin tưởng hoàng thượng hắn sẽ an bài thỏa đáng , nguyện cuộc sống cácngươi ở ngoài cung sẽ càng thêm đặc sắc.” Hạ Như Thanh chỉ bảo rất nhỏ,liền từ từ rời đi, làn váy di động theo bước tung bay theo gió, như nâng loại rồng bay phiêu dật lay động tâm.
Nhưng mà cái chuyện sau đó giao cho Kỳ Lạc Hi xử lý, miễn cho đến lúc đó tổn hại đến mặt mũi của hắn, xem ra tại trong nội cung đây vẫn làmuốn xử sự cẩn thận.
Ngay tại thời điểm Hạ Như Thanh rời đi, thần sắc Kỳ Lạc Hi lập tứcthay đổi, tựa hồ tại trong chớp mắt, dung nhan tuấn mỹ liền bị bịt kíntrong một tầng trong sạch, hắn hé mở môi băng, nghiêng con mắt đối vớimấy phi tử này nói:
“Tính tình của trẫm, các ái phi sẽ không phải không biết a! Ngọc phingươi cũng ở trong nội cung đây chờ đợi không ít thời gian, về phần làmsao bây giờ, không cần trẫm chỉ đạo đi?”
Lời nói lạnh như băng lần nữa đánh tới, giống như vô số cái khoan nhỏ lạnh không dấu vết đâm về tâm của mọi người, đau nhức khó có thể bôitiêu tan được, đế vương đã như thế a, đã quyết định rời đi, như vậy nêntriệt để buông ra. . . . . .
“Lần từ cung này, chắc hẳn các vị gia phụ của các người chỉ sợ cũnglà cao hứng hết sức rồi, xem ra hắn làm sao cũng là thời điểm về sau sẽhưởng thụ bầu trời này. . . . .”
Kỳ Lạc Hi vẫn nhìn phi tử trước mắt, trong hai tròng mắt mới bày raánh sáng lạnh triệt nội tâm sợ hãi, hiện tại không thu quyền còn đợi khi nào.
“Không cần hoàng thượng nói, nô tì tự biết nên làm như thế nào. . . . . .”
Ngọc phi đứng dậy tròng mắt khẽ hồi phục, nàng không có nhìn Kỳ LạcHi, mà là xoay người mang chúng phi tử rời đi, muốn thu quyền sao? Ngọcphi không khỏi cười khổ, thời điểm tiến cung lúc trước, hoàng thượngkhông phải là coi trọng điểm này à. . . . . .
Vừa rồi người tôn xưng là hoàng hậu, chắc hẳn không phải thân phậntôn quý cũng là phú giáp thiên hạ (nhà giàu có trong thiên hạ) a, bằngkhông bạo quân lãnh huyết này, vì sao đối với nàng nhân nhượng sủng nịch như thế, không có lợi gì, hoàng thượng hắn từ trước đến nay chắc làkhông để ý tới , huống chi đối đãi ôn nhu như vậy, chỉ sợ sau khi sa vào nghiện ôn nhu, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Hôm nay cũng không phải là cầu xin rất tốt sao, chỉ mong tìm một người trong sạch, cùng nhau trải qua cuộc sống bình thản.