Ngọc Nhi ở bên cạnh nghe Hạ Như Thanh nói, đột nhiên mắt dừng ở phíatrên một cái cẩm bào màu vàng, chỉ thấy phía trên ống tay áo cẩm bào cómột đôi Phượng Hoàng đều giương cánh, sợi tơ màu vàng kỳ diệu hoa vănvòng vèo, lập thể bỗng nhiên làm cho người ta có cảm giác mới mẻ, nétthêu vô cùng tinh sảo, thật là làm cho người ta khen không dứt miệng.
“Cái này đi. . . . . .” Ngọc Nhi thấp giọng tự nhủ, nàng ngoái đầunhìn lại mooth chút Hạ Như Thanh còn đang buồn ngủ, khóe môi của mìnhkhông khỏi hướng lên, môi son phấn nộn kéo một độ cong đáng yêu.
“Nương nương, để Ngọc Nhi trang điểm và mặc y phục cho người a. . . . . .” vẻ mặt Ngọc Nhi cười cầm cái cẩm bào này đi về hướng Hạ Như Thanh, cẩn thận mặc cho nàng dễ dàng.
Vừa tiện tay đón lấy đồ trang sức trong hộp lấy vòng nguyệt quế trênđầu, đem mái tóc mềm mại của Hạ Như Thanh đều quấn lại, dùng trâm vàngbuộc lên, hai má bôi tí phấn trang điểm, chỉ chốc lát sau, dưới bàn taykhéo léo của Ngọc Nhi, mới vừa rồi khí chất còn hơi có vẻ hao gầy, lúcnày lại đổi thành một loại khoan thai, cảm giác khí phách tôn quý.
“Nương nương của nhà chúng ta thật đúng là thiên sinh lệ chất khó cóđược, từ nay về sau có thể thưởng thức các loại phong cách của trangphục rồi!” Thời điểm Ngọc Nhi đang nói lời này chính là vui vẻ hết sức,phải biết rằng đây chính là nàng rất hứng thú, chính mình nhìn thấy hình ảnh mặc trang phục của Hạ Như Thanh, càng sinh lòng kiêu ngạo.
“Tiểu nha đầu này thiệt là, chẳng qua là ra ngoài một chút, không cần ăn mặc đẹp đẽ quý giá như vậy. . . . . .” Hạ Như Thanh bất đắc dĩ lắcđầu, đứng dậy vung lên tay áo phượng, hình vẽ trên cẩm bào tựa hồ sốnglại, trông rất sống động bay lượn ở trên cẩm bào.
“Nha đầu, thời gian cũng không còn nhiều lắm . Ngươi trước khi đi nên thu hồi kim bài lại a, Bổn cung trước đi nhìn trò hay một chút! Độngtác cần phải nhanh lên, bằng không đợi tí nữa bị phát hiện, đừng tráchBổn cung không có nhắc nhở ngươi. . . . . .” Hạ Như Thanh vịn kim quanlại như bị lung lay sắp đổ, từ từ đi ra ngoại điện.
“Dạ, nương nương, nha đầu sẽ đi ngay bây giờ a. . . . . .” Ngọc Nhisôi nổi hướng lãnh cung đi, chứa đựng một nụ cười sáng lạn, phảng phấtgiống như tiểu thiên sứ thanh thuần.
Chỉ chốc lát sau, Ngọc Nhi liền tới đến trước cửa lãnh cung, đúng lúc đụng các phi tử ở lãnh cung chuẩn bị xuất môn.
“Uy , các ngươi mau mở ra.” Một giọng nữ bén nhọn đột ngột vang lên ở trong lãnh cung, theo tiếng nhìn lại, nguyên lai là những phi tử kiaxuất môn lại bị ngăn trở, chính là các nàng không phải có kim bài ởtrong tay sao?
Chẳng lẽ những thị vệ kia to gan như vậy?