“Bảo bối, trong lúc bất chợt ta nhớ còn có một số chuyện cần ta xử lý, đã trễ thế này con ngủ trước đi, ngủ ngon.” Chạy trối chết, nhưng vào giờ phút này dùng từ trên để miêu tả nội tâm Lãnh Thiên Cuồng thì thật chuẩn xác. Lúc Tuyệt Mị vẫn còn đang mải suy tư, toàn thân Lãnh Thiên Cuồng đã đổ đầy mồ hôi lạnh nhếch nhác trốn ra khỏi phòng của Tuyệt Mị.
Tuyệt Mị híp mắt như ngạc nhiên, người đàn ông này có điểm gì đó không đúng, nhưng không biết là không đúng chỗ nào.
Lãnh Thiên Cuồng trở lại phòng ngủ, giống như đột ngột mất hết hơi sức, cả người đổ sập xuống giường, sau đó ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Yêu, miệng có thể thốt ra tự nhiên như vậy, nhưng rốt cuộc là yêu dạng nào... Cho tới bây giờ, Lãnh Thiên Cuồng đều không phải là người lừa mình dối người, nhưng tại giờ khắc này hắn thật sự không muốn nghiên cứu tìm hiểu chân tướng sau lưng chút nào. Nếu như có thể, hắn tình nguyện không nghĩ tới gì hết, chỉ làm một người cha yêu đứa bé kia, điều đó khiến cho hắn động lòng với đứa bé, hắn có thể phá hủy bản thân, nhưng không thể phá hủy cô!
“Tuyệt Mị... Ta yêu con, nhưng rồi ta lại không thể yêu con... Ta nên làm sao đây...”
...
Ba ngày liên tiếp , Tuyệt Mị không thấy bóng dáng của Lãnh Thiên Cuồng, nói vậy cũng không đúng, chính xác phải là trong ba ngày qua Tuyệt Mị tỉnh giấc cũng chưa thấy bóng dáng của Lãnh Thiên Cuồng một lần nào. Nhưng lúc nửa đêm vào buổi tối mỗi, là lúc Tuyệt Mị ngủ, giống như người đàn ông mất tích sẽ đột nhiên xuất hiện, sau đó ngồi xuống bên giường cô, ngồi im lặng thật lâu, giống như là những buổi tối của bảy năm trước, điều này khiến cho Tuyệt Mị nghi ngờ, tâm tình càng lúc càng phức tạp.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao người đàn ông kiêu ngạo này luôn khiến cô thấy cô đơn như thế chứ, không ngừng thở dài tuyệt vọng giống như không bao lâu nữa sẽ lìa đời, khiến cô bận tâm không thôi.
“Cơ Ngữ, gần đây đã xảy ra chuyện gì ư?” Cuối cùng Tuyệt Mị vẫn thấy là nên gọi điện cho Cơ Ngữ, hiện tại Cơ Ngữ là thư ký của Lãnh Thiên Cuồng, đương nhiên có thể nhận ra được chuyện bất thường thôi.
“Hàm ý gì?”
“Lãnh Thiên Cuồng.”
“Tôi cũng rất muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra, mấy ngày gần đây người đàn ông này giống như là bom không hẹn giờ, đụng người nào là người đó bị oanh tạc, hơn nữa bắt đầu làm việc giống như bán sống bán chết, cả đám nhân viên của công ty cũng bị làm cho bấn loạn thần kinh hihi haha, mà cho tôi hỏi cái cọc gỗ kia ra sao rồi, cái cọc gỗ cũng chỉ cau mày nói không biết.” Trước kia Cơ Ngữ không có tiếp xúc với Lãnh Thiên Cuồng, nhưng mà tư liệu mà Thiên Thủy cho cô không giống như vậy, mấy ngày nay cô cũng rất khổ sợ đấy.
“Cọc gỗ? Lôi Đình?” Người bên cạnh Lãnh Thiên Cuồng dường như cũng chỉ có mình Lôi Đình mà hắn cũng thích hợp với biệt danh này.
“Đúng, nếu không thì còn ai.” Cơ Ngữ cảm thấy người người đàn ông kia giống như cọc gỗ, Lãnh Thiên Cuồng nói gì thì chính là cái đó, dường như ngay cả lúc đi chung với người khác cũng chẳng nói gì.
“Cơ Ngữ , nếu như có chuyện gì đặc biệt phải nói ngay cho tôi biết.” Tuyệt Mị đã cúp điện thoại, vẫn cảm thấy cực kì bất an như cũ, linh cảm dường như có chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Cuối cùng, Tuyệt Mị quyết định cúp học, cô muốn tới công ty của Lãnh Thiên Cuồng xem sao, nếu không cô thực sự không yên lòng. Vì khoảng cách khá xa, nên Tuyệt Mị quyết định lái xe đi, xe của cô đậu ở bãi đậu xe của trường, tự dưng cô giật bắn người!
Không chút do dự, Tuyệt Mị lấy điện thoại ra gọi vào số của Lãnh Thiên Cuồng!
“Tút... Tút... Tút...” Chuỗi thanh âm kéo dài không ai bắt máy, Dự cảm không tốt của Tuyệt Mị càng rõ ràng hơn.
“Alô, là tiểu thư ư?” Điện thoại đã kết nối, nhưng không phải là giọng nói của Lãnh Thiên Cuồng, mà là của Lôi Đình, hình như còn mang theo chút hoảng loạn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nghe được giọng nói của Lôi Đình, tức thời Tuyệt Mị đanh mặt lại, đây là điện thoại riêng của Lãnh Thiên Cuồng, hiện tại lại do Lôi Đình nhận... Cô không muốn tiếp tục suy nghĩ bi quan.
“Tiểu thư, tổng giám đốc đã xảy ra chuyện, bây giờ đang ở trong bệnh viện, cô muốn đến đây sao?” Giọng nói của Lôi Đình mang theo sự lo lắng, khi hắn chạy tới hiện trường đã thấy cả người tổng giám đốc đều là máu, thực sự muốn dĩ thân tuẫn chức lúc đó rồi (kiểu như liều chết hoàn thành bổn phận hoặc tự), là do hắn không bảo vệ tổng giám đốc chu toàn! Lấy thân
“Ngươi ở đâu, ta lập tức đi tới đó!” Lúc này giọng nói của Tuyệt Mị đã lạnh như băng, trong đó ẩn chứa sự tức giận không thể kiềm chế được.
“Tổng giám đốc bây giờ đang ở bệnh viện dành riêng cho tập đoàn chúng ta, vị trí là...”
Một đường vượt qua cả đèn đỏ, đám cảnh sát giao thông đuổi theo phía sau, nhưng rất tiếc kỹ thuật của đám cảnh sát kia có hạn, kỹ thuật đua xe Tuyệt Mị siêu cường, không một chiếc xe có thể bắt kịp, chỉ vỏn vẹn 10 phút Tuyệt Mị đã chạy tới bệnh viện, thấy Cơ Ngữ chờ sẵn ở cửa.
“Tôi cũng mới vừa nhận được thông báo, cọc gỗ nói là do phe phái đối địch làm. Lãnh Thiên cuồng bị trúng ba phát, chia ra bên vai trái, ở eo trái và ở ngực, nhất là ở ngực bị thương vô cùng nguy hiểm, ta đã gọi điện thoại kêu Đoạt Hồn tới đây!” Cơ Ngữ vừa dẫn đường vừa báo cáo lại, ánh mắt mang theo chút lo lắng, là đồng đội quen thuộc nhất của Tuyệt Mị, lúc này cô cảm nhận được một luồng hơi thở nguy hiểm, dựa vào đó cô có thể đoán được rằng sắp xảy ra một cuộc ‘tinh phong huyết vũ’ (gió tanh mưa máu – thảm sát).
“Gọi điện thoại cho Thiên Thủy, tôi muốn biết chuyện này từ đầu đến đuôi cùng tất cả những tin tức có liên quan, tất cả!” Tuyệt Mị thật sự tức giận, có người dám làm tổn thương người của cô, cô sẽ khiến những người kia phải hối hận cả đời. Đối với cô mà nói, Lãnh Thiên Cuồng và những người bạn này đều được xem là người của cô, cô tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào làm tổn thương bọn họ.
“Được!” Ánh mắt của Cơ Ngữ lóe sáng thoáng qua vẻ hưng phấn, đội trưởng của bọn họ rốt cuộc cũng phải ra tay rồi!
“Tiểu thư, cô đã tới, là tôi đã không bảo vệ tổng giám đốc chu toàn.” Lôi Đình vừa thấy Tuyệt Mị tới ngay lập tức quỳ xuống, khuôn mặt nhợt nhạt.
“Tình huống lúc đó như thế nào, ngươi nói cụ thể đi!” Tuyệt Mị nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, lạnh lùng hỏi.
“Dạ, lúc ấy tôi và tổng giám đốc mới đi ra từ khách sạn, chúng tôi đi đàm phán hợp đồng, lúc ra tôi liền đi lấy xe trước, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện, khi quay lại tôi thấy tổng giám đốc và người khác bắn nhau, lúc đó tôi chạy đến bên cạnh tổng giám đốc thì ngài ấy đã bị thương, ngay tức khắc tôi trực tiếp đưa tổng giám đốc đến bệnh viện, tổng giám đốc...” Lôi Đình ngừng lại một chút, nhìn Tuyệt Mị có chút khó xử.
“Nói!” Lúc này còn có điều muốn giấu giếm cô!
“Trước khi hôn mê tổng giám đốc đã căn dặn tôi là không được nói cho tiểu thư hay, sợ cô lo lắng, nhưng cô gọi điện đến. Tiểu thư, là do tôi không bảo vệ tổng giám đốc chu toàn, xin cô trách phạt!” Mặc dù Lãnh Thiên Cuồng đã chuyển sang làm thương nhân, nhưng Cuồng Môn vẫn là Cuồng Môn như cũ, để Môn chủ rơi vào tình huống bất lợi là tử tội, hiện tại Lôi Đình chỉ hy vọng Lãnh Thiên Cuồng không xảy ra việc gì!
“Trước hết, ‘Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim’ (dưới gối đàn ông có dát vàng), ngươi đừng tuỳ tiện quỳ trên mặt đất như vậy!”
Lôi Đình còn muốn nói thêm gì đó, nhìn về hướng cửa phòng phẫu thuật, lúc này một người dáng vẻ giống bác sĩ bước ra, rõ ràng là phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, đại khái bác sĩ này chỉ làm việc vặt.
“Phẫu thuật tiến hành như thế nào?” Tuyệt Mị tiến lên hỏi, Lôi Đình cũng đứng dậy cản người vừa bước ra.
“Tôi, tôi cũng không biết rõ lắm, cô là con ai, tôi muốn đi chuẩn bị đồ, đừng cản đường tôi.” Bác sĩ kia thấy Tuyệt Mị còn nhỏ cũng không coi trọng, tuỳ tiện nói.
Sắc mặt của Tuyệt Mị trở nên khó coi, Lôi Đình còn chưa kịp làm gì, thì Cơ Ngữ đứng bên cạnh đã dí súng vào đầu của người đàn ông kia.
“Nói, rốt cuộc như thế nào?” Đối với chuyện như vậy hình như Cơ Ngữ làm còn thuận tay so với xã hội đen chân chính là Lôi Đình.
“A, cô, các cô là...”
“Hô, đội trưởng, Cơ Ngữ, đừng làm khó bác sĩ nhỏ nữa, tôi đã tới rồi, tôi liền trực tiếp làm, nhưng vẫn còn việc phiền toái cần các cô xử lý.” Lúc này Đoạt Hồn cũng đã chạy tới, vừa nói vừa cởi áo khoác, sau đó hắn lấy ra một áo blouse trắng từ trong túi xách cực kỳ tinh xảo, ngay lúc Tuyệt Mị và Cơ Ngữ thấy Đoạt Hồn đến lập tức bỏ qua tên bác sĩ vô dụng đó, cực kỳ ăn ý cùng nhau xông vào phòng phẫu thuật…