Hà Tỉnh Hoà đang nói chuyện với Đường Tam.
- Đường Tam, lần này chúng ta nên hành động càng nhanh càng tốt.
Đường Tam lưỡng lự, bởi vì anh đã gắn bó với Hứa Phong Đàm suốt hàng chục năm nay, kể từ hai người còn là những cậu nhóc mới lớn cho tới tận bây giờ. Kể từ lúc anh ta chấp nhận làm việc cho Vũ Phong thì Đường Tam tự biết rằng mình đã phản bội Hứa Phong Đàm rồi.
Bây giờ, anh ta buộc phải làm việc cùng với Hà Tỉnh Hoà bởi vì là do Vũ Phong ra lệnh.
- Được.
Sau khi Đường Tam chủ động rời đi, Hà Tỉnh Hoà lại gọi điện cho Chúc Tự Đan. Cuối cùng bên kia cũng nghe máy, anh liền đưa ra đề nghị.
- Chúc Tự Đan, em đã suy nghĩ chưa?
Chúc Tự Đan đang gấp quần áo trong phòng ngủ, những bộ đồ mà Hứa Phong Đàm mua cho cô đều mang đi không bỏ sót một thứ nào. Khi phải nghe điện thoại của Hà Tỉnh Hoà, cô vừa cáu bẳn vừa đáp.
- Tôi không biết.
Hà Tỉnh Hoà tiếp tục thuyết phục.
- Chúc Tự Đan, nếu em còn tiếp tục bên cạnh hắn, em chỉ có con đường chết thôi. Đến lúc đó, đừng trách tôi không cảnh báo em.
Câu nói vừa dứt, Chúc Tự Đan cũng cúp máy luôn, cô còn đang bận dọn dẹp, làm gì có thời gian nghe tên kia nói nhảm.
Hà Tỉnh Hoà biết mình bị từ chối nên buồn bực nhìn lên trần nhà mà than thở.
- Hừm, Chúc Tự Đan, tôi thật lòng như vậy mà em không nhìn thấy được hay sao?
***
Ở trong phòng của Vũ Phong, ông ta đang cười nhếch nhìn Đường Tam và Thái Chắc. Trước mặt họ là máy nghe lén và màn hình máy tính ghi lại toàn bộ nhất cử nhất động của Hà Tỉnh Hoà.
Đường Tam và Thái Chắc vẫn đứng im, không dám lên tiếng, chờ đợi Vũ Phong.
Một lát sau, Vũ Phong mới lên tiếng:
- Nhiệm vụ của hai người là theo sát anh ta. Còn cô gái Chúc Tự Đan kia, thì cứ làm theo lời ta nói đi. Đã đến lúc Hứa Phong Đàm biến mất rồi.
Hai bàn tay của Đường Tam đang siết chặt lại, rõ ràng là anh ấy đang lúng túng, lưỡng lự về quyết định của Vũ Phong.
Thái Chắc ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng bên trong lòng cũng chưa đủ dũng cảm để dồn Hà Tỉnh Hoà vào đường cùng.
***
Cuối chiều, Hứa Phong Đàm gọi Đường Tam tới văn phòng. Trước đó, anh đã rất buồn bực vì anh nhận được tin là Đường Tam đang có ý phản bội anh. Mặc dù anh biết chuyện đó sẽ là sớm hay muộn thôi nhưng không ngờ nó lại tới nhanh tới như vậy.
Đường Tam sau khi gõ cửa thì bước vào.
- Hứa đại ca, em đã trở về rồi.
Vẫn là cái tính tình vui vẻ đó, Hứa Phong Đàm biết cậu ấy vẫn luôn như vậy, nhưng có khi nào đó chỉ là che đậy bản chất hay không?
Hứa Phong Đàm chủ động đáp lại.
- Đường Tam, tôi tưởng cậu đã về từ sáng nay rồi cơ mà?
Đường Tam hơi sượng, anh ta tạm thời chưa tìm được lý do nào hợp lý nên bắt đầu diễn xuất.
- Đại ca, em nói thì anh đừng đánh nhé.
Được cái gật đầu của Hứa Phong Đàm, Đường Tam tiếp tục kể:
- Chuyện là, em nhìn thấy một cô em xinh quá, anh biết tính em mà, nên em cùng cô ấy đi chơi một chút.
Nói xong thì Đường Tam lại đệm thêm:
- Nhưng anh yên tâm, em không có bỏ bê công việc đâu, chỉ giải toả tâm trạng một chút thôi mà.
Hứa Phong Đàm biết sự thật nhưng anh không nên vạch trần ngay vào thời điểm này, chỉ lặng lẽ ám chỉ.
- Đường Tam, cậu theo tôi hàng chục năm nay, cũng biết tính cách của tôi. Tôi hy vọng tình anh em của chúng ta sẽ mãi bền lâu, tôi ghét nhất là phản bội. Cậu hiểu chứ?
Sau gáy của Đường Tam như có mồ hôi hột, anh ta biết Hứa Phong Đàm bắt đầu cảnh báo mình, vì thế kế hoạch nên cần đẩy nhanh tiến độ rồi. Nếu như thất bại, thì liệu người mà Đường Tam cố gắng bảo vệ sẽ còn sống chứ? Chuyện này, Đường Tam chưa dám nghĩ tới.
Biết là bị cảnh báo nên Đường Tam liền vui vẻ đáp.
- Vâng.
Hứa Phong Đàm không còn cách nào khác, đành vẫy tay.
- Cậu tan ca đi, tôi cũng về đây.
Đường Tam vẫn tỏ ra vô cùng tự nhiên, chào tạm biệt anh.
- Vậy em về trước đây, hôm nay ngồi máy bay mệt quá.
Hứa Phong Đàm không nói thêm gì, anh chỉ gật đầu rồi mặc chiếc áo vest lên, chuẩn bị vài thứ rồi cũng về không lâu sau đó.
***
Trên đường về, anh phát hiện ra một chiếc xe ô tô đang muốn chèn ép anh, theo sau đó còn có vài chiếc có cách di chuyển lạ lẫm như đang giám sát anh vậy. Vì thế, Hứa Phong Đàm mất rất nhiều thời gian để cắt đứt đường của bọn chúng. Nhân lúc đang chờ đèn đỏ, anh liền rẽ sang phần đường được phép đi. Bọn chúng không có cách nào khác vì cách xa vài chiếc xe ô tô, họ lại không đi theo đường của Hứa Phong Đàm nên bị cắt đứt.
Hứa Phong Đàm tự hiểu rằng mình rõ ràng là bị theo dõi, nếu vậy thì bọn người của Vũ Phong sắp hành động rồi chăng?
Anh không muốn nghĩ thêm nữa, dù sao chuyện đó chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Điều mà anh quan tâm nhất là sắp xếp cho Chúc Tự Đan một cuộc sống an ổn mà thôi.
Khi anh trở về nhà, chị Tần liền chạy ra đón.
Anh hỏi chị ấy.
- Cô ấy đã dọn đi chưa?
Chị Tần còn chưa kịp đáp lời, Chúc Tự Đan đã đi từ trên lầu xuống rồi nói:
- Anh nôn nóng muốn tôi đi lắm rồi à?
Hứa Phong Đàm rất bất ngờ, cô ấy vẫn khá bình tĩnh, anh còn tưởng cô ấy sẽ nhân cơ hội mà cao chạy xa bay rồi chứ.