- Bần hàn mãi vẫn bần hàn, Hứa tổng biết điều này chứ?
Hoằng bộ trưởng nói với thái độ nửa đùa nửa khinh với Hứa Phong Đàm.
Bây giờ, Hứa Phong Đàm không khác nào một con chó dấp nước, anh phải cúi mình tới đây để chuộc tội cho những hành động ấu trĩ của Chúc Tự Đan.
- Vâng, tôi biết ạ.
Ở thành phố này, ở đất nước này, để tồn tại một Hứa Phong Đàm, anh cũng phải nhượng bộ khối người, trong đó có bộ trưởng bộ Công Thương là Hoằng Trí đây, còn người mà Chúc Tự Đan đắc tội chính là vợ của Hoằng Trí.
Cả giới kinh doanh đều biết rằng, Hoằng Trí leo lên vị trí này khi còn trẻ là nhờ vào tính tình tàn nhẫn, tâm cơ đen tối. Hắn là người có tính toán, vợ hắn cũng vậy, vì thế Hứa Phong Đàm mới phải hạ mình tới đây chuộc tội.
Chẳng biết cuộc nói chuyện của họ diễn ra từ bao giờ, chỉ biết rằng trên bàn là một vali tiền đô la, theo đó là một đống nhân sâm, ngọc bội. Xem ra lần này Hứa Phong Đàm tổn hại không ít.
Hoằng trí vừa rót nước trà vào chén của hai người vừa nói thêm:
- Kẻ khôn phải đi cùng với kẻ khôn, kẻ khôn mà lại bần hàn, nếu cứ tiếp tục đi cùng kẻ ngu ngốc thì sẽ mãi mãi vừa bần hàn lại vừa ngu ngốc, Hứa tổng, không phải là cậu không giác ngộ được triết lý đó chứ?
Tâm trí của Hứa Phong Đàm như một quả bom đang chuẩn bị kích nổ vậy, nếu như không kiềm chế, sợ rằng cả hai sẽ cùng nhau banh xác. Anh đang gài súng trong người, chỉ cần bóp cò là cùng nhau chết. Nhưng anh nào dám, nếu anh chết, nếu hắn chết, thì Chúc Tự Đan có sống nổi không?
Vì thế, Hứa Phong Đàm kiệm lời từ tốn đáp:
- Vâng, tôi hiểu rồi ạ.
Suốt cả cuộc nói chuyện, Hứa Phong Đàm đều ở thế dưới, anh liên tục bị Hoằng Trí phủ đầu những câu nói mang tính chất châm biếm. Anh biết xuất thân của anh không được như hắn, địa vị cũng vậy, thế nên mới phải luỵ hắn.
Như bình thường, anh sẽ tránh tiếp xúc với những người như vậy, nhưng vì Chúc Tự Đan, anh mới phải hạ mình đi tới đây.
***
Vừa mới ngồi lên xe ô tô, thuộc hạ của anh lại thông báo.
- Hứa tổng, phu nhân lại đến quán bar làm loạn rồi ạ.
Suốt hai tiếng đồng hồ ngồi cùng Hoằng Trí đã làm cho Hứa Phong Đàm bực tức không ít, nay lại nhận tin liên quan tới Chúc Tự Đan, làm cho anh không thể kiềm chế.
Anh lập tức ra lệnh.
- Đến đó đi.
Ở trong quán bar nhộn nhịp, Chúc Tự Đan đang sung sức nhảy múa, chen chúc giữa dòng người. Bỗng nhiên có một người đàn ông ăn mặc khá chỉnh tề nhưng chỉ cần nhìn qua gương mặt của hắn ta là đủ biết hắn ta chính là một người ăn chơi khét tiếng.
- Tiểu thư xinh đẹp, chúng ta có thể làm quen một chút chứ?
Anh ta không ngần ngại mà vòng qua eo thon của cô, cùng cô nhảy theo điệu nhạc.
Chúc Tự Đan vô cùng chán ghét nhưng cô nghĩ ngợi theo một hướng khác, nếu như có thể lợi dụng anh ta để khiêu khích Hứa Phong Đàm thì cũng ổn thôi. Nói xong thì cô gật đầu đồng ý, đặt hai tay lên vai anh ta rồi thủ thỉ ngay bên tai.
- Vậy chúng ta ra kia nói chuyện.
Ai dè đâu, vừa ngồi xuống ghế sofa, hắn đã đưa cho cô một ly rượu rồi nói.
- Chúng ta cùng nhau uống một ly coi như là khởi động chứ, sau đó sẽ giới thiệu về bản thân một chút.
Chúc Tự Đan quan sát rất kỹ từng hành động của hắn ta, cô cũng sợ mình bị lừa thuốc chứ. Nhưng làm sao một cô gái lần đầu vào bar như cô lại có thể nhìn thấu được chiêu trò của anh ta. Anh ta cầm ly rượu, dùng bàn tay to lớn để che đậy hành động thả một viên thuốc xuống, sau đó còn lắc lắc như thể đang tìm mỹ vị cho rượu của cô vậy.
Chúc Tự Đan nhìn rất kỹ những vì trời khá tối nên căn bản không thể phát giác ra, vì thế cô nhấp miệng mà không hề do dự.
Anh ta nhìn thấy cô uống thì cười cười, sau đó chủ động giới thiệu.
- Tôi là Hoằng Lang, còn em?
Chúc Tự Đan nhíu mày, cô thầm nghĩ.
- Lại là họ Hoằng, có khi nào hắn ta với vị phu nhân kia có quan hệ với nhau.
Thôi kệ, cô chẳng buồn quan tâm, cô cũng đáp lại.
- Tôi là…
Ngữ khí của cô dừng lại, sau đó lại vui vẻ nói tiếp.
- Thì còn lâu mới nói cho anh biết.
Cũng vì sự thú vị này mà Hoằng Lang lại càng muốn đè cô dưới thân mình, những hình ảnh xấu xa đen tối trong đầu bắt đầu thôi thúc Hoằng Lang nhiều hơn.
Đúng lúc này, Hứa Phong Đàm đã tới nơi, anh nhìn xung quanh, mãi một lúc mới nhìn thấy Chúc Tự Đan đang cười nói vui vẻ với một người đàn ông khác. Khi hai ánh mắt chạm nhau, Chúc Tự Đan còn cố tình dựa người vào người của Hoằng Lang rồi cười khiêu khích anh.
Hứa Phong Đàm đương nhiên là có máu ghen, tính chiếm hữu lại cao như thế, làm sao mà nhịn nổi. Không nghĩ nhiều, anh nhanh chóng đi đến chỗ họ. Bọn họ chưa nói câu nào, anh lập tức đấm vào mặt Hoằng Lang rồi kéo Chúc Tự Đan rời đi.
Hoằng Lang ngã sõng soài dưới đất, không ngóc đầu dậy nổi, người xung quanh toáng loạn hết lên.
Chúc Tự Đan yếu đuối, căn bản là không chống lại được với anh, chỉ đành lẽo đẽo chạy theo sau.
- Á, đau chân quá.
Mặc kệ cô ấy kêu la, Hứa Phong Đàm vẫn kéo cô đi, sau đó nhét cô mạnh vào xe ô tô đang đậu bên dưới.
- Cậu tự tìm cách về đi.
Anh chỉ nói với thuộc hạ một câu, sau đó thì tự mình lái xe rời đi.
Chúc Tự Đan ngồi bên hàng ghế dưới, cửa lại khoá nên chỉ có thể hậm hực ngồi lại. Suốt quãng đường họ không nói với nhau một câu nào cả.