Khi vừa về tới nhà, Chúc Tự Đan đã nhanh nhẹn về phòng của Hứa Phong Đàm một cách tự nhiên, đương nhiên cô cũng đã cất giấu tấm thiệp kia của Hà Tỉnh Hoà ở một nơi an toàn rồi.
Vừa nhìn thấy Hứa Phong Đàm, cô giảo bước tiến tới chỗ anh. Mặc kệ anh đang làm việc, bàn tay nhỏ bé mềm mại chủ động luồn vào cổ áo phông của anh.
Cảm giác lành lạnh xuất hiện, Hứa Phong Đàm khoan phản ứng lại, anh đang quan sát xem cô ấy định làm gì. Chiếc bút trên tay anh cũng rơi xuống bàn làm việc, dường như anh đang tập trung vào cô.
Chúc Tự Đan thấy vậy thì tiếp tục trêu chọc nhiều hơn.
- Phong Đàm.
Tiếng kêu thủ thỉ ngay tai, theo đó là hơi thở dịu nhẹ của Chúc Tự Đan liên tục phả vào cổ của anh. Yết hầu của người đàn ông này nhanh chóng lên xuống, biểu cảm không hề lúng túng nhưng tâm tình xem ra đã rộn ràng lắm rồi.
- Em tính làm cái gì vậy? Chúc Tự Đan, đi ra đi.
Chúc Tự Đan cười ma mị, thì ra cô ấy cũng có bộ mặt này, khác hoàn toàn với dáng vẻ căm chịu, cũng chẳng phải dáng vẻ hiền lành dễ mến như trước. Buổi tối hôm nay, đối với anh, cô giống như một con hồ ly tinh vậy.
- Sao, anh không thích à?
Bàn tay non mềm tiếp tục lả lướt trên bờ vai rắn chắc của Hứa Phong Đàm. Từng ngón tay thon nhỏ luồn vào cổ áo của anh, sau đó là bờ ngực, cô không kiêng kị mà mạnh dạn cúi người xuống định cho tay vào quần anh.
Nhưng nào được như mong muốn, Hứa Phong Đàm đã tới cực hạn, anh nhanh chóng túm tay cô lại, kéo cô ngồi vào lòng mình. Bàn tay to lớn của anh nắm chặt bụng thon của cô, như thể chỉ cần vài giây để bóp nát cô thành vụn vậy.
Ánh mắt hai người vẫn chạm nhau, cô nheo mắt, đưa tay lên cổ của anh, liên tục trêu chọc anh bằng đầu ngón tay.
Hứa Phong Đàm nhíu chặt mày, như thể đang nhìn thấu tâm can của cô vậy.
- Chúc Tự Đan, là do em tự chuốc lấy.
Câu nói vừa dứt, Hứa Phong Đàm liền bế bổng cô lên, sau đó ném mạnh cô lên giường bên cạnh, không một động tác thừa, cả thân thể nhỏ bé của Chúc Tự Đan nhanh chóng nằm ngửa ra.
Cô không ngừng phát ngôn những câu mê tình.
- Đàm, anh không muốn nữa à?
Giờ khắc này, anh chẳng muốn nghĩ thêm nữa, mặc kệ cô có mục đích khác, anh vẫn đâm đầu vào bẫy mà cô giăng lên, thậm chí có giống một cách điên cuồng như con thiêu thân đi nữa, mặc kệ ngọn lửa hồ ly kia có thiêu anh thành tro đi nữa, anh vẫn tình nguyện.
Đôi chân thon dài của Chúc Tự Đan tự co lại như dây cung, nó vô tình khiêu khích Hứa Phong Đàm. Không nghĩ nhiều nữa, anh nhanh chóng kéo chân của cô lại gần mình, nằm đè lên thân thể gầy gò đó.
- Chúc Tự Đan, rốt cuộc em có mục đích gì?
Chúc Tự Đan bật cười, không nói thêm gì, lập tức luồn tay ra đằng sau gáy anh, kéo mạnh anh lại gần mặt mình. Bàn tay lại di chuyển, vuốt ve một bên má, sau đó dừng lại ở vết sẹo trên mặt anh, xoa xoa nhẹ nó như đang an ủi vậy.
Nụ cười ma mị trên môi cô vẫn không dứt, thậm chí còn ghé sát tai anh, hàm răng cọ xát dái tai anh.
- Chẳng có mục đích gì cả. Mà nếu có mục đích, làm gì có ai ngu mà đi nói ra.
Hứa Phong Đàm bật cười, xem ra cái miệng nhỏ của cô chằng ngoan hiền đâu.
Sau một giây, anh cúi xuống hôn nó một cách ngấu nghiến, kỳ lạ là Chúc Tự Đan rất phối hợp, chiếc lưỡi đinh hương ấy nhanh chóng cuốn lấy răng môi của anh. Chưa bao giờ, Chúc Tự Đan lại cả gan như vậy, trước kia chỉ biết nằm thùi lụi trong lòng anh, nếu không phải chống đối thì là xấu hổ. Thế mà bây giờ lại dám giành thế chủ động với anh.
Chẳng bao lâu sau, quần áo trên người họ cứ như có cánh mà bay. Thân thể cường tráng nhanh chóng hiện trước mắt của Chúc Tự Đan, cô chẳng ngần ngại mà chạm vào, cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt bàn tay. Có điều, thứ mà cô để ý hơn chính là những vết sẹo trên người anh. Cô bắt đầu đếm.
- Một, hai, ba,...
Hứa Phong Đàm vừa cởi nốt quần áo lót trên người cô, vừa hỏi:
- Đếm cái gì vậy?
Chúc Tự Đan bỗng dừng lại, chạm nhẹ lên vết sẹo dài trước ngực rồi nói.
- Đếm sẹo, có được không?
Hứa Phong Đàm không nói gì, anh ép cô ngồi lên đùi mình, ôm chặt cô vào lòng. Miệng lưỡi của anh càn quét khắp thân thể của Chúc Tự Đan một cách tự nhiên, đi đến đâu để lại vết tích lại đó, màu đỏ hồng dần dần hiện lên theo thời gian. Anh không nhịn được mà cất lời khen.
- Thật đẹp.
Cô nhanh chóng đáp lại bằng giọng nói thều thào.
- Thật không?
Chúc Tự Đan dường như bắt đầu có phản ứng, thân thể thỉnh thoảng lại khẽ run lên, anh bật cười, tiếp tục màn đạo dầu. Ngực cô bị anh cắn mút thỏa thích ở một bên, bên còn lại cũng chẳng được thảnh thơi, bàn tay to lớn ôm trọn vào lòng bàn tay.
Nửa ngày sau mới đáp lại lời cô.
- Đẹp thật.
Sau đó cả hai cùng cười, Chúc Tự Đan ôm chặt lấy cổ anh, cằm tựa lên vai anh, một nụ cười đắc chí bắt đầu hiện lên. Trong đầu cô như đang chứa một suy nghĩ đen tối nào đó, không muốn cho đối phương biết.
Trái lại, từng cử chỉ đều ôn nhu của Hứa Phong Đàm khiến cho Chúc Tự Đan cũng không muốn dứt ra vậy.