Sau tiểu phẫu, bác sĩ bước ra rồi thông báo, Chúc Tự Đan cùng với Đường Tam nhanh chóng chạy tới hỏi chuyện:
- Sao rồi bác sĩ?
Bác sĩ đáp:
- Tạm thời qua cơn nguy kịch, bệnh nhân đang suy nhược cơ thể, lại bị mất máu, chúng tôi vừa tiến hành gắp mảnh sành và khâu vết thương lại, có lẽ bệnh nhân cần một thời gian để hồi phục.
Bây giờ Chúc Tự Đan mới yên tâm trở lại, trong thời gian chờ đợi, cô liên tục cầu nguyện. Bởi vì mọi chuyện có lẽ đều do cô mà ra.
Đường Tam theo y tá để làm nốt thủ tục còn lại, chỉ còn một mình Chúc Tự Đan, cô theo bác sĩ đưa Hứa Phong Đàm về phòng hồi sức.
Chúc Tự Đan sờ nhẹ lên má anh, nhìn anh bằng ánh mắt âu yếm. Cô đang khóc, chẳng hiểu vì sao, cô đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ càng rồi nhưng vẫn khó để rời xa anh.
- Hứa Phong Đàm, tạm biệt, hy vọng sau này anh sẽ gặp được người tốt hơn em.
Khi cảm thấy anh đã ổn định sức khỏe, Đường Tam cũng không có mặt ở đây, Chúc Tự Đan lập tức chạy trốn, triệt để rời khỏi anh. Như vậy thì cuộc sống của anh mới có thể an yên được.
***
Ở ngoài hành lang, Đường Tam vẫn đang nói chuyện điện thoại với ai đó nên không hề biết Chúc Tự Đan đã lén lút rời đi.
- Vâng, tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy ạ.
Vũ Phong ở đầu dây bên kia liên tục dặn dò, nhưng sau đó lại bắt đầu hỏi chuyện:
- Thế cô gái bên cạnh nó đã có ý định rời đi chưa?
Đường Tam hoang mang, anh ta không biết nên đáp thế nào, chỉ có thể tạm thời đáp:
- Tôi sẽ cố gắng khiến cô ấy chủ động rời đi ạ.
Vũ Phong nhếch mép cười, lão ta không nói gì nữa nên tắt máy trước mà không báo hiệu gì. Bỏ mặc Đường Tam đang lưỡng lự ở đầu dây bên kia.
Lão ta đang ngồi dựa lưng vào chiếc ghế của mình, gương mặt vui vẻ nhìn về phía trước, sau đó hạ điện thoại xuống bàn, cầm lấy điếu thuốc rồi rít một hơi, nửa ngày sau mới buông lời:
- Bây giờ là cơ hội của cậu đấy.
Hà Tỉnh Hoà đang ngồi gọn gàng ở đối diện lão ta, anh ta đang bị thương nặng, được Vũ Phong cứu giúp. Đồng nghĩa với việc, bây giờ người của Hà Tỉnh Hoà chính là người của Vũ Phong, Vũ Phong lợi dụng Hứa Phong Đàm để giải quyết mâu thuẫn giữa Hà Tỉnh Hoà với Đào Minh Hải, bây giờ lại khích Hà Tỉnh Hoà đứng lên chiếm vị trí của Hứa Phong Đàm.
Đúng là ở cái giới hắc đạo này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, thủ đoạn đầy rẫy, nhưng chỉ có duy nhất Vũ Phong là biết chơi mấy loại chuyện bất nhân như vậy thôi.
Hà Tỉnh Hoà bị bầm tím hết mặt mũi, miệng nói cũng khó khăn nhưng vẫn phải vui vẻ đáp lại:
- Vâng ạ, tôi sẽ cố gắng.
Cơ hội tới, đương nhiên Hà Tỉnh Hoà sẽ nắm bắt, bây giờ Chúc Tự Đan và kể cả sự nghiệp của Hứa Phong Đàm cũng sẽ thuộc về anh ta sớm thôi. Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ và kế hoạch mà anh ta bày ra trước mắt mà thôi.
***
Ở phòng bệnh của Hứa Phong Đàm, Đường Tam vẫn đang cầm tờ giấy mà Chúc Tự Đan để lại, trên đó chỉ ghi:
- Đừng tìm tôi nữa, làm ơn.
Đường Tam nhíu mày, nhanh chóng nhắn tin cho Vũ Phong:
- Cô ấy rời đi thật rồi ạ.
Vũ Phong vừa nhận được tin nhắn thì mỉm cười, chỉ còn lại một nụ cười khó hiểu. Thái Chắc đứng bên cạnh lão ta, rồi giúp lão châm điếu thuốc lá.
Hà Tỉnh Hoà vẫn ngồi ở đối diện nhìn về phía hai người kia, bây giờ Hà Tỉnh Hoà mới nhận ra người cùng mình vào sinh ra tử vô số lần vậy mà lại là kẻ thù của mình, sau đó lại trở thành đồng minh với nhau. Thật nực cười.
Trong lòng của Hà Tỉnh Hoà không ngừng cay đắng, Thái Chắc giúp đỡ anh rất nhiều, thậm chí nhiều lần xả thân giúp anh, thì ra đều có mục đích cả.
Vũ Phong dường như đọc được suy nghĩ của Hà Tỉnh Hoà vậy, lão ta liền hỏi:
- Chắc cậu không để ý chuyện tôi cử Thái Chắc đến bên cậu bấy lâu nay chứ?
Câu hỏi này như một loại axit đang bào mòn lòng tự tôn của Hà Tỉnh Hoà rồi, nhưng anh ta biết mình phải sống nên chỉ còn cách ngậm ngùi gật đầu mà thôi.
- Không ạ.
Khuôn mặt của Thái Chắc ít nhiều vẫn có áy náy, Thái Chắc được Vũ Phong cử đến ở bên Hà Tỉnh Hoà suốt hàng chục năm nay. Ngay cả Hứa Phong Đàm cũng không biết chuyện, chỉ duy có Đường Tam biết mà thôi. Vì thế những lần chạm trán nhau, Đường Tam và Thái Chắc ngoài mặt thì ghét bỏ nhau, trong lòng thì lại âm thầm cho rằng là tỉ thí võ nghệ.
Sau đó không lâu, Hà Tỉnh Hoà được Thái Chắc đưa về phòng nghỉ ngơi, vì bây giờ Hà Tỉnh Hoà bị thương vẫn khá nặng nên không thể trực tiếp làm việc được.
Trên đường đi, Hà Tỉnh Hoà hỏi:
- Thái Chắc, bây giờ cậu vui chứ?
Thái Chắc nhíu mày, anh ta lạnh lùng buông lời:
- Hà Tỉnh Hoà, trước đây là vì công việc, tôi mới phải gọi anh một câu lão đại, còn bây giờ, anh dưới trướng tôi thì nên để ý tới cách xưng hô một chút.
Hà Tỉnh Hoà bật cười, anh ta đang tự cười chính mình, sau đó nói:
- Đúng là cuộc đời mà, lên voi xuống chó là chuyện quá bình thường, đặc biệt là cái giới giẫm đạp lên nhau để sống này.
Thái Chắc cũng không nói gì, vẫn dìu Hà Tỉnh Hoà về phòng, sau đó nhanh chóng rời đi làm việc của mình. Sau khi rời khỏi phòng của Hà Tỉnh Hoà, Thái Chắc chỉ biết ân hận nói:
- Xin lỗi, dù sao tôi vẫn coi cậu là anh em.