- Khi nào tôi chán thì thôi.
Hứa Phong Đàm thản nhiên đặt Chúc Tự Đan xuống giường, lúc này cô mới để ý, cô đã được anh thay đồ ngủ, ga giường cũng thay bộ mới, cơ thể cô cũng không còn nhớp nháp như tối qua. Vì những hành động âm thầm này của anh mà cô lại cảm thấy bản thân mình thật tệ, lúc nào cũng muốn rời xa anh, trong khi luôn có một người đàn ông ở bên cạnh, lo lắng cho mình như vậy.
Cô luôn tự hỏi:
- Tại sao anh lại lúc nào cũng ngoài lạnh trong nóng với mình như vậy?
Tất nhiên đó chỉ là những suy nghĩ của cô, cô đâu dám hỏi anh trực tiếp.
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì Hứa Phong Đàm chủ động hỏi cô:
- Cô còn muốn gì nữa không?
Chúc Tự Đan chỉ biết lắc đầu, khi anh đi thật thì cô lại quyết định kéo ống tay áo sơ mi của anh lại.
Anh vẫn kiên nhẫn đợi chờ cô chủ động nói.
Nhưng khi Chúc Tự Đan níu anh lại thì đầu óc cô lại trống rỗng, không biết nên nói gì. Sau cùng, cô chỉ xuất hiện một tia suy nghĩ duy nhất là:
- Tôi muốn ly hôn.
Hứa Phong Đàm đứng thẳng lưng, toàn thân đều toát ra ngữ khí lành lạnh, anh lặng im, mãi sau mới ngoảnh đầu lại nhìn cô. Biểu cảm trên gương mặt không bày rõ vui buồn mà chỉ buông lời:
- Không.
Lần nào cũng vậy, Hứa Phong Đàm luôn khiến cô cảm thấy khó hiểu, đã rất nhiều lần Chúc Tự Đan đề cập đến vấn đề ly hôn rồi. Trước kia, cô cũng đã ký vào tờ giấy ly hôn nhưng Hứa Phong Đàm lại là người thất hứa, một lần nữa dùng hôn nhân để kìm hãm cuộc sống của cô.
Ánh mắt kiên cường của cô vẫn ghim chặt trên người anh nhưng anh còn cứng rắn hơn cả cô, làm sao mà cô có thể đấu lại đây?
- Chúc Tự Đan, đã bao giờ cô nghĩ đến một khi ly hôn với tôi thì cô sẽ lênh đênh ở trời Tây chưa?
Câu hỏi của Hứa Phong Đàm đã kích thích suy nghĩ của cô, một khi cô đã dính líu tới anh ấy thì chắc chắn sẽ để lại hậu quả. Đúng như anh ấy hỏi, nếu như cô rời khỏi anh, cô sẽ đi đâu? Liệu người của Hà Tỉnh Hoà, người của tên Đào Minh Hải kia có tha cho cô. Mà kể cả là buông tha cho cô, kể cả là cô có thể tồn tại thì cũng không thể là lâu dài được.
Con người của Hứa Phong Đàm vô cùng cố chấp, cô biết rằng lời nói và hành động của anh chắc chắn sẽ khác nhau. Mặt khác, một khi kẻ thù của Hứa Phong Đàm xuất hiện, cô không thoát được khỏi dính líu.
Chúc Tự Đan cũng biết suy nghĩ, cô không thể nào mà đáp lại lời của anh được, chỉ ấp úng.
- Tôi… tôi không biết.
Hứa Phong Đàm lại cười lạnh, anh cũng chẳng muốn thừa thời gian để cãi nhau vô ích với cô nên tự động rời đi. Nhưng Chúc Tự Đan thì khác, cô muốn làm rõ vấn đề nên buột miệng hỏi:
- Tại sao anh phải giữ tôi ở lại bên mình? Chẳng phải anh luôn cho rằng tôi dơ bẩn hay sao?
Hứa Phong Đàm nhíu mày, anh ghét cái kiểu hỏi chuyện này của cô ấy. Hai tay của anh vẫn nhét vào túi quần nhưng hai lòng bàn tay thì đã thành quả đấm. Từ lúc ở bên cô, anh luôn nhẫn nhịn rất nhiều, chứ nếu không với máu giang hồ, anh đã sớm đấm cô như những thằng hỗn láo rồi.
Không muốn mất thời gian, Hứa Phong Đàm nhàn nhạt đáp:
- Vốn dĩ tôi đã không trong sạch rồi.
Câu nói ấy chính là nỗi lòng của Hứa Phong Đàm, anh biết mình là một con người tệ, còn muốn đòi hỏi gì từ người khác?
Chúc Tự Đan thì khác, cô vốn là một bông tuyết trong sạch, cô luôn rạng rỡ như những bông hoa, tràn đầy sức sống. Chỉ tiếc là từ khi bị dính bùn từ anh thì cô đã nhuốm bẩn cả thân thể lẫn tinh thần. Nhưng nếu không làm vậy, một con người thấp kém như Hứa Phong Đàm làm sao có thể với tới một vầng hào quang như Chúc Tự Đan cơ chứ?
Chúc Tự Đan vẫn muốn kết thúc mọi chuyện một lần dứt khoát nên đã nặng lời:
- Hứa Phong Đàm, nếu như tôi chết đi, anh sẽ buông tha cho tôi chứ?
Hứa Phong Đàm lại cười lạnh, tinh thần cũng không còn kiềm chế được như trước, anh nhíu chặt mày, tiến gần đến chỗ cô, rồi nói:
- Để tôi thành toàn cho cô.
Câu nói vừa dứt, anh liền bóp chặt cổ của cô. Chúc Tự Đan cũng không phản kháng, bàn tay buông thõng xuống ga giường, mỉm cười nhìn anh, giọt lệ rơi như nỗi lòng của cô trước khi được toại nguyện. Cô thầm nghĩ:
- Hứa Phong Đàm, nếu như em chết đi, anh sẽ không phải đấu tranh vì những thứ vô ích nữa. Anh sẽ vẫn sống tốt đúng không?
- Nếu chúng ta còn tiếp tục tình yêu này, cả hai đều đau khổ, chi bằng cắt đứt, một mình em chịu là đủ rồi, chỉ cần một mình em là đủ rồi.
Chúc Tự Đan nhắm mắt lại, cô đang cảm nhận nỗi đau trước khi chết đi, hơi thở đang yếu dần, ngực cũng đau đớn như kêu gào. Cô mong khoảnh khắc này trôi qua thật nhanh, như vậy cả anh và cô sẽ không còn khổ sở nữa.
- Ba, hai, một.
Cho tới khi cô tự đếm đến một thì Hứa Phong Đàm lại buông tay ra, anh đứng thằng nhìn cô như đang phán xét. Chúc Tự Đan đang thở dễ dàng hơn, cô mở mắt nhìn anh, một đôi mắt lãnh bạc làm sao.
Hứa Phong Đàm không nói gì, bóng lưng của anh cũng nhanh chóng rời đi, chỉ còn một mình Chúc Tự Đan với căn phòng lạnh lẽo. Nhưng cô biết Hứa Phong Đàm không những cô đơn mà còn cô độc, anh không có ai để sẻ chia cả, ngay cả cô cũng tìm cách né tránh anh cơ mà.
Cô sờ lên cần cổ đỏ au của mình, cảm giác đau rát vẫn còn nhưng cô lại tự hỏi:
- Mình đau hơn hay anh ấy đau hơn?