Mới vừa ở bên ngoài bái đường hoàn tất, sau một khắc Trầm Lượng Vũ liền phân phó Đông Nhi: "Ngươi đem bội kiếm của ta lại đây."
Đông Nhi sửng sốt, sợ là mình nghe lầm liền nói: "Quận chúa... Người muốn lấy kiếm để làm cái gì?"
Ở bên dưới lớp khăn hồng, Trầm Lượng Vũ dung nhan lạnh lùng lên tiếng: "Kêu ngươi lấy thì lấy đi, đương nhiên ta có dụng ý của ta, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, còn không mau đi."
"Vâng ạ " Quận chúa nói cái gì thì làm cái đó, nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, làm sao dám làm trái ý quận chúa kia chứ? Chỉ là đêm động phòng hoa chúc, tân nương lại cần binh khí để làm gì? Đây không phải rõ ràng là điềm xấu hay sao? Đông Nhi đột nhiên nghĩ tiền đồ của quận mã thật là một mảnh hắc ám. Thật đáng thương...
- -----------------------------------------------------------
Đêm động phòng hoa chúc là chuyện mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ, lại còn là cùng Thần Hi quận chúa nhưng hết lần này đến lần khác lại chọn trúng Phong Nguyệt Hiểu nàng, nàng vô phúc hưởng thụ loại chuyện này. Phong Nguyệt Hiểu cứ đi qua đi lại trước cửa phòng tân hôn, nàng không biết nên làm thế nào để bước vào trong đối mặt với quận chúa.
Vẫn là không thể nói hết cùng quận chúa, mà nếu nói thì biết nói gì chứ 『xin lỗi, ta cũng là một nữ tử, thật không có biện pháp cùng ngươi viên phòng』nói chân thật như vậy sợ rằng ngày này sang năm chính là ngày giỗ của nàng mà thôi. Đường đường là Thần Hi quận chúa cưới một nữ quận mã còn ra thể thống gì nữa, nàng ta không lập tức giết nàng mới là lạ đó.
Ai, dùng lý do gì để ứng phó mọi chuyện đêm nay đây chứ? Thật nhức đầu mà!!!
Lắc đầu qua lại, bóp trán nhăn mày đủ cách nhưng nàng thật sự không nghĩ ra biện pháp gì cả.
- -----------------------------------------------------------
Ngày này năm sau, thật sự là ngày giỗ của nàng...
Phong Nguyệt Hiểu ngây người, bởi nàng trăm tính ngàn tính hết lần này đến lần khác suy diễn viễn cảnh đêm tân hôn nhưng nàng thật không dám nghĩ đến trong tân phòng đêm nay lại phát sinh ra tình cảnh như hiện nay, nàng thật không bao giờ dám nghĩ trong đêm tân hôn lại có tân nương đem kiếm để trên cổ của tân lang: "Họ Phong kia, nếu ngươi dám bước tới thêm một bước, trên cổ ngươi chảy máu thì cũng không thể trách ta ác được!!!"
Trầm Lượng Vũ một tay gác kiếm để trên cổ Nguyệt Hiểu, một tay vén lên khăn hồng che khuất mũ phượng cũng như khuôn mặt nàng. Phong Nguyệt Hiểu ngây người, giờ đây nàng dường như quên mất trên cổ mình còn có một thanh kiếm lạnh buốt sắc bén, chỉ cần di động nửa bước thì trên cổ không chảy máu mới là lạ, vậy mà nàng không thèm để ý.
Nàng cứ ngơ ngác nhìn về phía Lượng Vũ, kia trương tuyệt thế dung nhan, kia khuôn mặt kiều diễm, nàng phát hiện... lời đồn quả thật không sai!!! Trước mắt nàng đây, một mỹ nhân - quả thật là chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa không gì sánh bằng, sắc đẹp của nàng ta làm cho nàng chỉ biết ngu ngơ nhìn không chớp mắt mà chẳng để ý đến biểu hiện của Lượng Vũ lúc này.
Nhìn Lượng Vũ lúc này nàng mới biết tại sao mấy cái tên công tử thế gia kia cứ nhằm vào nàng mà kiếm chuyện, quận chúa Thần Hi xinh đẹp tuyệt sắc, nàng ta đẹp thế mà bọn hắn không cưới được lại để một kẻ vô danh vô tức như nàng cưới được, không tức chết bọn hắn mới là lạ, hỏi sao bọn hắn không kiếm chuyện với nàng cơ chứ.
Lượng Vũ nhìn thấy Phong Nguyệt Hiểu nhìn nàng say mê không chút chớp mắt, như hạng đăng đồ lãng tử nơi phố chợ nhìn con gái nhà lành, liền nhịn không được đưa kiếm kề gần cổ Phong Nguyệt Hiểu. "Nhìn cái gì chứ? "
Từ cổ truyền đến một đợt hàn khí lạnh lẽo, làm cho Phong Nguyệt Hiểu phải cười khan vài tiếng: "Quận chúa, đao kiếm không có mắt, ngươi cẩn thận một chút, có gì từ từ nói."
Lượng Vũ xảo tiếu thiến hề cười nhẹ một cái, lại quay mặt lại nhìn nàng: "Dù gì cũng không phải cổ của ta, dù có làm bị thương cũng không quan hệ, ngươi nói có đúng không? Quận mã."
"..." Tính mệnh ở trên tay người khác, ta nhẫn!
Nhìn Nguyệt Hiểu cười đáp mà khuôn mặt có chút nhăn nhó, Trầm Lượng Vũ có một tia đắc ý, thoáng chút đem kiếm kéo ra một khoảng ngắn.
"Kỳ thật, ngươi chỉ cần đứng yên nghe bản quận chúa nói, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi."
Không làm khó dễ ta? Vậy bội kiếm hiện tại gác ở trên cổ ta nên giải thích như thế nào đây chứ?
"Quận chúa có gì phân phó? Chỉ cần có thể không làm tổn thương ta, ngươi nói cái gì ta đều nghe."
"Rất đơn giản, ngươi chỉ là quận mã trên danh nghĩa, bản quận chúa cũng không cần ngươi trở thành quận mã thật sự của ta, ngươi hiểu không?" Trầm Lượng Vũ lúc này mới buông thanh kiếm xuống.
Phong Nguyệt Hiểu nhìn thấy thanh kiếm kia không còn uy hiếp trên cổ của mình nữa nên cũng âm thầm thở nhẹ, vội vã gật đầu. "Cái này dễ!" Đây cũng là điều nàng mong muốn nhất, cầu mà không được! Có lợi cho nàng, nàng ngu gì mà không đồng ý chứ.
"Như vậy đêm nay phải ủy khuất ngươi ở bên cạnh ta một đêm rồi!" Nói xong, Trầm Lượng Vũ rất nhanh điểm mấy huyệt đạo trên người Phong Nguyệt Hiểu.
Đôi mắt trông mong nhìn Trầm Lượng Vũ đi trở về giường chiếu, mà chính nàng lại không thể cử động dù là một cái khe khẽ. "Quận chúa, ngươi sẽ không tàn nhẫn như thế chứ! Điểm huyệt đạo làm cho ta ở chỗ này đứng cả đêm, còn ngươi thì có thể ngủ ở trên giường chăn ấm nệm êm?"
Tốt xấu gì cũng cho nàng nằm úp mặt lên bàn ngủ?! Chứ điểm huyệt kiểu này khác nào bảo nàng đứng nguyên đêm. Người ta thường nói xuân tiêu nhất khắc đáng thiên kim, một phút đã là ngàn vàng nên trân trọng. Nhưng với Phong Nguyệt Hiểu nàng thì mong đêm nay mau qua đi, thật là thảm mà!!!
"Ngươi nếu còn lảm nhảm này nọ nữa, ta liền điểm huyệt nói của ngươi luôn, coi thử xem ngươi còn nói được nữa hay không?" Lượng Vũ tàn bạo trừng trừng mắt nhìn hắn.
"..."