Ôn Nhiên không có cách nào có thể hình dung được cảm giác trong lòng cô lúc này, hai tròng mắt rưng rưng kich động và mừng rỡ, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm bệnh nhân nam trên bàn.
Đây là anh trai cô, anh ấy thật sự đã tỉnh rồi!
Mặc dù anh ấy không thể xuất viện ngay lập tức, thậm chí anh ấy còn phải phục hồi các chức năng. Nếu nhanh nhất cũng phải mất hai, ba tháng mới có thể xuất viên. Thể nhưng anh ấy đã tỉnh dậy, vừa rồi anh ấy đã dùng giọng nói khàn khàn để gọi cô.
Ảnh mất có hơi trống rỗng của anh ta dừng lại trên người cô trong giây lát, sau đó mới tập trung lại, quan sát cô thật kỹ, sau đó anh ấy mới nói ra câu đầu tiên: “Nhiên Nhiên, em không sao thi tốt rồi.”
Nước mắt của Ôn Nhiên nhanh chóng tuôn rơi sau khi nghe lời nói của Ôn Cẩm.
Hai mất cô ngấn lệ mông lung nhìn anh trai minh, mừng rỡ gọi một tiếng: “Anh, anh…”
Cổ Khải dùng sức kéo Mặc Tu Trần ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi, anh ta còn dặn dò Ôn Nhiên không được để Ôn Cẩm quá mệt mỏi. Anh ấy chỉ vừa mới tỉnh lại, cần phải được nghỉ ngơi thật tốt, mai anh ta sẽ quay lại kiểm tra, sau đó sắp xếp cho Ôn Cẩm tham gia phục hồi chức năng.
“Cô bé ngốc, không được phép khóc nữa.”
Ôn Cẩm đau lòng nhin An Nhiên đang đứng trước giường bệnh, khi vừa thấy cô khóc, trong lòng anh ấy cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang nấm chặt.
Nước mắt của Ôn Nhiên vẫn chưa khô, cười nói: “Anh à, em rất vui. Ngày nào em cũng mong đợi anh tinh lại, cuối cùng em cũng đã chờ được rồi.”
Ôn Cầm đã hôn mê hơn nửa tháng, bây giờ vừa mới tỉnh lại. Vì thế đầu anh suy nghĩ chậm hơn bình thường. Anh ấy chậm rãi cong khỏe miệng, chậm rãi để lộ một nụ cười cưng chiều. Thế nhưng lời nói ra lại vô cùng đau lòng và tự trách: “Nhiên Nhiên, thật sự xin lỗi, anh đã để em phải lo lắng rồi.”
An Nhiên lắc đầu, vội vàng nói: “Anh đừng có nói xin lỗi em. Anh à, nếu lúc ấy anh không phải bảo vệ em thì cũng sẽ không trở nên như thế này. Mấy ngày nay em đều cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ hy vọng người nằm ở đây là em còn anh thì vẫn khỏe mạnh binh thuờng. ”
“Đừng nói những lời như vậy.”
Miệng cô bị bàn tay to lớn của Ôn Cầm che lại. Mặc dù tốc độ của anh ấy rất chậm, nhưng cô đã nằm ở mép giường, rất gần anh ấy. Khi cô vừa nói xong, bản tay to lớn của Ôn Cầm nhanh chóng che miệng cô lại.
Bên ngoài phòng bệnh, Mặc Tử Trần nhin thấy hết những cảnh tượng bên trong thông qua cửa thủy tinh, ảnh mắt anh nhanh chóng nhíu lại.
Từ lúc anh bắt đầu nghi ngờ Ôn Nhiên không phải con gái ruột của nhà họ Ôn, khi thấy Ôn Nhiên quan tâm Ôn Cẩm như thế, thân thiết như thể, trong lòng anh không nhịn được mà cảm thấy bực bội.
Cố Khải cũng nhìn thấy những hình ảnh trong phòng bệnh, con ngươi đen láy của anh ta thoảng hiện lên vẻ hâm mộ, khác xa so với vẻ buồn phiền của Mặc Tu Trần. Anh ta dùng bàn tay lạnh lẽo khẽ chạm vào Mặc Tu Trần, nhẹ giọng hỏi: “Tôi về phòng làm việc trước đây, cậu có đi cùng không?”
Con ngươi đen lây của Mặc Tu Trần nhìn chằm chằm vào phòng bệnh, trả lời lấy lệ: “Cậu đi trước đi!”
Cổ Khải bĩu môi một cái, nói một tiếng “Đuợc” sau đó xoay người rời khỏi đó.
Bên ngoài phòng bệnh, Mặc Tu Trần lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Ôn Nhiên.
Trước giường bệnh, Ôn Cầm đang nhẹ nhàng lau nước mắt cho Ôn Nhiên, không khí vô cùng ẩm áp, thể nhưng đột nhiên lại bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
Ôn Nhiên giật mình, cười gượng nói với Ôn Cầm: “Anh, em nghe điện thoại đã nhé!
Ôn Cẩm gật đầu, bỏ tay ra khỏi mặt cô, đặt lại trên ga giường. Đôi mắt tối
đen như mặt nhung vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Mầy ngày nay, mặc dù anh ấy không thể nói chuyện, cũng không thể động đậy, thế nhưng anh ấy đều nghe thấy tất cả những gì mà Ôn nói với anh ta. Bao gồm cà giọng năm xa lạ vừa rồi nói Ôn Nhiên đã vi công ty mà hy sinh hạnh phúc của bản thân minh…
Nghĩ đến đây trái tim anh ấy lại cảm thấy đau nhói, khuôn mặt tuấn tú trở nên tải nhợt.
Khi Ôn Nhiên lấy điện thoại di động và nhìn thấy người gọi điện thoại tới là ai, ánh mắt cô hơi thay đổi. Cô đứng dậy, xoay người rồi mới bấm nút nghe, thấp giọng nói: “Alo!”
“Ra ngoài một chút đi!”
Nghe thấy thế, ảnh mất An Nhiên nhin về phía của, cô hơi cau mày, nói: “Có chuyện gì thì chờ một chút rồi nói sau được không?”
“Năm phút thôi!”
Người bên ngoài phòng bệnh nói xong thì không chần chừ thêm, trực tiếp cúp điện thoại.
“Nhiên Nhiên, anh hơi mệt, anh muốn ngủ một lúc.”
Giữa hai lông mày của Ôn Cẩm xuất hiện vẻ mệt mỏi, giọng nói êm ái mà chậm rãi, dường như anh ấy thật sự mệt mỏi.
Ánh mắt Ôn Nhiên thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ, thế nhưng nhớ tới lời dặn dò của Cố Khải ban nãy, cô lại khẽ mim cười, nhẹ nhàng đồng ý: “Được rồi, vậy anh ngủ một lát đi. Em sẽ về nhà nấu chút canh, lát nữa sẽ mang tới cho anh.”
“Em có thể nấu canh sao?”
Ôn Cẩm tò mò nhìn Ôn Nhiên. Nếu như anh ấy nhớ không lầm thi lúc hôn mê, anh ấy có loảng thoáng nghe thấy cô đi học nấu ăn, bây giờ lại còn biết làm thức ăn.
Anh ấy đưa mất nhin về phía tay cô, Ôn Nhiên cười ha ha, đưa hai bản tay ra trước mặt anh ấy, chỉ vào những vết đỏ do bị dầu văng trúng: “Anh à, anh xem này đây là bằng chứng nói rằng em đã học xuống biết. Hai ngày nay em đã học nấu được vài môn, thế nhưng bây giờ anh không thể ăn những thử đó. Em chỉ có thể nấu cho anh chút canh thôi, lát nữa sẽ cho anh nềm thử tay nghề của em.”
“Được rồi, em về đi. Anh thật sự muốn ngủ thêm một chút nữa.”
Vẻ mặt Ôn Cẩm mệt mỏi, nói xong liền nhanh chóng nhắm mắt lại.
Ôn Nhiên kéo chăn lên đấp cho anh ấy, sau đó ngừng lại quan sát gương mặt đẹp trai của anh ấy mấy giây Khỏe miệng hiện lên một nụ cười vui vẻ, sau đó cô xoay người nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.
Trong hành lang, bóng dáng cao lớn của Mặc Tu Trần được che khuất bởi ánh đèn mờ ảo. Khuôn mặt đẹp trai của anh bởi vì sự nghiêm túc mà trở nên lạnh lùng, cứng rắn.
Ngay khi Ôn Nhiên đi ra khỏi phòng bệnh, đôi mắt sâu thẳm của anh khóa chặt khuôn mặt thanh tú của cô. Vừa rồi, một người đan ông khác lau nước mắt cho cô, nhìn cô đầy xót xa và chiều chuộng.
“Vừa rồi em đã trách lầm anh, thật sự xin lỗi!”
Ôn Nhiên đi tới trước mặt anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngước lên nhìn ảnh mắt thâm sâu của anh, thoải mái thừa nhận sai lầm của mình.
Trong tiềm thức, cô cũng cảm thấy việc anh cô tỉnh lại nhanh như thế, dường như có liên quan tới những lới mà Mặc Tu Trần đã nỏi ban nãy.
Có lẽ đúng như anh nói. Nếu anh trai có biết rõ tình cảnh hiện giờ của cô thì sẽ không tiếp tục hôn mê nữa mà anh ấy sẽ cảm thấy đau lòng mà mau chóng tỉnh lại.
Ánh mắt Mặc Tu Trần hơi thay đổi, môi mỏng mim lại thánh một đường thẳng lạnh lùng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, anh không định dễ dàng tha thứ cho cô vậy.
Ôn Nhiên khẽ cắn môi dưới, nói: “Mặc Tu Trần, vừa rồi em quá bốc đồng. Anh là một người rộng lượng, những lời nói của em anh cũng đừng để trong lỏng. Lúc về em sẽ làm thêm một phần sườn xào chua ngọt để bồi thường cho anh có được không?”
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt cô hiện về tươi cười, giống như đang dỗ một đứa con nít đang giận dỗi vậy.
Mặc Tu Trần không vui nhíu mày một cái, thấp giọng hỏi: “Anh trai của em tỉnh rồi, tối nay em có về nhà họ Mặc ăn cơm với anh không?”
Ôn Nhiên giật mình.
Anh trai có đã tỉnh dậy, cô võ củng mừng rỡ. Nếu Mặc Tu Trần không nói, cỏ thật sự đã quên tối nay phải về nhà họ Mặc ăn cơm cùng anh.
Tuy nhiên, anh trai cô vừa tình dậy, hơn nữa cô còn đồng ý với anh trai cô rằng sẽ nấu canh cho anh ấy ăn.
Mặc Tu Trần nhìn thấy sự do dự trong ảnh mắt cô, nghĩ cô vi anh minh mà thất hửa. Trên mật anh nhanh chóng hiện lên một lớp sương, lạnh lùng nhắc nhở cô: “Ôn Nhiên, em đừng quên những gì em đã hứa với anh đấy!”
“Em không quên.”
Sắc mặt Ôn Nhiên hơi thay đổi một chút, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Tu trần, âm thanh của cô cũng cứng rắn hơn một chút.