“Không phải tớ đoán, là tớ suy luận thôi. Chắc Lạc Hạo Phong đã hiểu lầm rồi, anh ấy nghĩ dì Kiều mời anh tớ đi ăn là muốn để cậu và anh tớ phát triển thêm một bước nên anh ấy không đến thăm cậu nữa. Vừa nãy anh ấy ôm cậu lên, chứng minh anh ấy không hoàn toàn không quan tâm đến cậu.”
Bạch Tiểu Tiểu không nói chuyện mà chỉ mím môi, tâm trạng có chút phức tạp.
“Ngay cả việc cậu ngồi trong phòng của anh trai tớ, anh ấy.
cũng không vui. Tiểu Tiểu, hay là chúng ta cá cược đi, tớ cá là Lạc Hạo Phong thích cậu.”
“Không cá cược, nhàm chán!”
Bạch Tiểu Tiểu không có hứng thú chút nào.
Tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, Ôn Nhiên nghe ra được đó chính là bước chân của Mặc Tu Trần.
Cô cười, không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa.
Lạc Hạo Phong và Có Khải không đi xuống, mà đi đến căn phòng ở phía bên kia hành lang.
“Hạo Phong, tôi không hề có ý gì với Bạch Tiểu Tiểu đâu, cậu không cần phải ghen.”
Cố Khải thẳng thắn nói cho Lạc Hạo Phong biết, biểu hiện vừa nãy của Lạc Hạo Phong quá rõ ràng, anh ấy muốn giả vờ không biết cũng không được.
Lạc Hạo Phong nặng nè hít một hơi rồi phun ra một chuỗi vòng khói, môi mỏng míim lại thành một đường thẳng lạnh lùng, trong đôi mắt đào hoa thường ngày thích cười tràn ngập một tầng sương mù.
“Lần trước, Nhiên Nhiên đã nói với mẹ của Bạch Tiểu Tiểu rằng tôi chỉ có hứng thú với phẫu thuật và bệnh nhân, không có hứng thú với phụ nữ. Tôi nghe Nhiên Nhiên nói, mấy ngày nay mẹ Bạch đang tìm kiếm những anh chàng đẹp trai tài giỏi cho Bạch Tiểu Tiểu.”
Lạc Hạo Phong không nói chuyện, Cố Khải lại nói một mình.
Là một người anh em, anh ấy không muốn Lạc Hạo Phong vì anh ấy mà lại kiềm chế tình cảm của mình, rõ ràng là Lạc Hạo Phong thích Bạch Tiểu Tiểu.
Một lúc sau, Lạc Hạo Phong lạnh lùng phun ra một câu: “Cậu không có ý với cô ấy không có nghĩa là cô ấy không có ý với cậu.”
Cố Khải giật mình, anh ấy nhíu mày: “Không thể nào, cậu nghĩ nhiều quá rồi!”
“Cậu đối xử với cô ấy quá tốt!”
Lạc Hạo Phong nhìn Cố Khải với ánh mắt nghi ngờ, lạnh lùng chỉ ra rằng kể từ khi cô ấy nằm viện Khang Ninh, Có Khải là bác sĩ điều trị của cô ấy, vì mối quan hệ của Ôn Nhiên nên Cố Khải đối xử với Bạch Tiểu Tiểu tốt hơn những bệnh nhân khác.
Cho dù Bạch Tiểu Tiểu có thích Cố Khải, hoặc là nói cô ấy có ấn tượng tốt về cậu ấy thì đó cũng là chuyện bình thường. Bản thân Cố Khải đẹp trai và tốt bụng, có cô gái nào lại không thích cậu ấy chứ.
“Không phải cậu đối xử với cô ấy còn tốt hơn sao?”
Có Khải suy nghĩ một lúc lâu mới phản bác lại.
Lạc Hạo Phong chế nhạo: “Ngay từ đầu tôi ở trong lòng cô ấy đã có ấn tượng không tốt, về sau có tốt cũng không bằng cậu. Cố Khải, cậu không hiểu phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ như Bạch Tiểu Tiểu, cô ấy đã từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm nên… “
Anh không tiếp tục nói nữa mà hít một hơi thật nặng, dập tàn thuốc, đứng dậy khỏi sô pha: “Tôi không thích ép buộc phụ nữ, nhất là phụ nữ mà trong lòng cô ấy đang nghĩ đến người đàn ông khác.”
Nói xong anh sải bước ra khỏi phòng.
Cố Khải nhìn theo bóng lưng rời đi của Lạc Hạo Phong, anh ấy mím môi nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt hơi thay đổi.
Cuối cùng, anh ấy dập một nửa điều thuốc trong tay, đứng dậy rời đi.
Đúng 7 giờ tối, bữa tiệc sinh nhật của Ôn Nhiên chính thức bắt đầu. Mặc Tu Trần dẫn Ôn Nhiên bước tới, Cố Khải giới thiệu chủ nhân của buổi tiệc ngày hôm nay với mọi người. Mặc Tu Trần ở trước mặt mọi người tặng Ôn Nhiên một nụ hôn kiểu Pháp làm quà sinh nhật.
Khán giả ở dưới bùng nổ những tràng pháo tay nồng nhiệt, còn có những tiếng huýt sáo.
Phía sau đám người, Thảm Ngọc Đình vỗ tay, nụ cười cứng ngắc và sắc mặt nhợt nhạt, bên tai cô ấy, chị họ Thẩm Ngọc Lan khinh thường: “Ngọc Đình, em thấy chưa.
Đàn ông đều giống nhau, chỉ cần anh ta nếm qua mùi vị của em thì chắc chắn không có cách nào dứt ra được!”
Thẩm Ngọc Đình cứng ngắc, khi nghe được lời của Thẩm Ngọc Lan, cô ấy mím chặt môi sau đó lạnh lùng nói: “Chị họ, đó là quan điểm của chị, em không thích như vậy.”
“Em không thích kết quả của việc làm đó thì em chỉ có thể nhìn Mặc Tu Trần yêu thương Ôn Nhiên thôi. Cô Ôn Nhiên đó ấy à, vừa nhìn là biết cô ta là hồ ly tinh chuyên dụ dỗ đàn ông, cô ta không chỉ dụ dỗ Mặc Tu Trần mà còn dụ dỗ cả anh họ, néu không tại sao anh họ lại tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ta chứ.”
Sắc mặt Thẩm Ngọc Đình thay đổi, cô ấy quay đầu nhìn Thẩm Ngọc Lan, nghiêm túc sửa lại: “Chị họ, chị đừng nói linh tinh, anh họ em và Ôn Nhiên không phải như chị nghĩ đâu.”
Bọn họ đứng ở hàng cuối cùng, những người phía trước đều đang nhìn hai người hôn nhau trên sân khấu, không ai nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Thẩm Ngọc Lan cong môi, cảm thấy Thảm Ngọc Đình rất nhàm chán, cô ta liếc qua Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đang hôn nhau trên sân khấu, rồi dừng lại trên người Cố Khải.