Thẩm Ngọc Đình im lặng một giây, giọng nói mới lại vang lên.
“Ừm, em biết, nếu chị Đình không có việc gì khác thì hãy nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Ôn Nhiên không thể chịu nổi sự trêu chọc của Mặc Tu Trần, cô sợ nói chuyện một lúc nữa Thẩm Ngọc Đình sẽ nghe thấy giọng nói khác thường của mình. Nhưng cô vừa dứt lời, đột nhiên một cơn tê dại dâng lên trước ngực cô, cô bắt giác mím chặt môi, suýt nữa bật ra tiếng.
Mặc dù không có âm thanh nào, nhưng ở đầu bên kia điện thoại dường như Thẩm Ngọc Đình đã nhận ra sự kỳ lạ: “Nhiên Nhiên, em sao vậy?”
“Không, không sao cả.” Giọng nói của Ôn Nhiên có chút thay đổi, cô bị Mặc Tu Trần xoay người lại, bị đả kích ập tới tấp, cảm giác tê dại trên lồng ngực vẫn chưa biến mắt.
Toàn thân cô tràn đầy trống rỗng, cô không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ nhẹ.
Thẩm Ngọc Đình là một người trưởng thành, mặc dù chưa từng yêu đương nhưng cô ấy hiểu điều đó.
Qua điện thoại, dường như cô ấy nhìn thấy Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đang làm gì, tay cầm điện thoại chợt siết chặt.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Ngọc Đình càng khó đi vào giấc ngủ.
Trước mắt cô ấy hiện ra cảnh Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên thân mật, thân thể và tâm trí của cô ấy như bị dao cắt.
Tưởng tượng đến việc anh hôn Ôn Nhiên, chạm vào Ôn Nhiên, thậm chí là làm việc kia, thân thể của chính cô ấy cũng bắt đầu trở nên khô nóng, rũ bỏ ý nghĩ bẩn thỉu trong lòng, cô ấy bám số của Đàm Mục.
Đàm Mục trả lời điện thoại nhanh hơn Ôn Nhiên.
“AIol”
Cách ngàn dặm, giọng nói của Đàm Mục mang theo hơi thở lạnh lẽo của đêm đông truyền vào tai cô ấy. Dường như xua đi sự khô nóng trong người cô ấy, cô ấy mím môi, bình tĩnh mở miệng: “Đàm Mục, anh đi xem mặt như thế nào rồi?”
“Anh đi xem vài người rồi, không có cảm giác.”
Câu trả lời của Đàm Mục rất hờ hững, trong điện thoại còn có những âm thanh khác, có lẽ anh ấy đang xem tỉ vi.
“Vậy anh đừng miễn cưỡng bản thân nhé, không có cảm giác mà ở bên nhau sẽ hại người ta đấy.”
Thẩm Ngọc Đình trêu chọc, Đàm Mục chỉ cười nhạt: “Muộn thế này rồi em còn gọi điện cho anh có chuyện gì không?”
“À, không có chuyện gì đâu ạ, khi nào thì anh quay lại thành phố G2”
Thần Ngọc Đình chán nản ôm chăn, dựa vào đầu giường: “Em muốn uống rượu mà không tìm được ai uống cùng, anh mau quay lại thành phó G đi, cùng em đi uống rượu.”
“Không phải đã có Hạo Phong sao? Em có thể tìm cậu ấy, cậu ấy thích nhất là uống rượu, còn có Cố Khải.”
Trước đây, Đàm Mục đã uống rượu cùng Thẩm Ngọc Đình vài lần, thường là khi cô ấy buồn vì Mặc Tu Trần.
Hôm qua Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đến bệnh viện khám sức khỏe, Đàm Mục ở cách xa ngàn dặm cũng biết được.
chuyện này. Bao gồm cả việc Mặc Tu Trần vì Ôn Nhiên mà giả vờ có bệnh, hai người họ cùng uống thuốc, anh ấy cũng biết hét.
Anh ấy cũng biết, chắc chắn lần này Thẩm Ngọc Đình rất đau khổ. Mặc Tu Trần vì Ôn Nhiên mà có thể không quan tâm đến chuyện gì khác, anh không hề có ý gì với Thẩm Ngọc Đình.
Cô ấy yêu thầm Mặc Tu Trần đã nhiều năm như vậy, cam tâm tình nguyện vì anh mà trả giá, trong lòng khó có thể cân bằng được cảm xúc.
“Các anh ấy à, em mới không thèm uống rượu với các anh ấy đâu, các anh ấy nói quá nhiều. Đàm Mục, nếu anh xem mặt mà không tìm được cô gái nào mang đến cho anh cảm giác thì anh mau quay lại thành phố G đi. Thành phố G của chúng ta đâu có thiếu gái xinh, chắc chắn anh có thể gặp được người mình thích.”
Đầu dây bên kia không có ai trả lời.
Lời nói của cô ấy khơi gợi lên tâm sự của Đàm Mục.
Ở thành phố G thật sự có rất nhiều gái xinh, cũng có người anh ấy thích. Nhưng mà, bởi vì như thế anh ấy không thể quay lại đó: “Có thể anh sẽ không quay lại nữa đâu.”
Khi giọng nói của Đàm Mục lại truyền đến, giọng nói của anh ấy mang theo một chút kiên định.
“Đàm Mục, anh có ý gì, anh không quay lại thành phố G sao? Anh không giúp Tu Trần nữa sao?”
Thẩm Ngọc Đình giật mình, cô ấy lại càng chắc chắn lời chị Vương nói là thật, Đàm Mục thật sự đã thích Ôn Nhiên nên không muốn quay lại nữa.
Đàm Mục mỉm cười: “Bây giờ Tu Trần đã là chủ tịch tập đoàn, còn có Hạo Phong và Ôn Nhiên ở bên cạnh cậu ấy.
Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, anh muốn nghỉ ngơi một thời gian, anh dự định vài ngày nữa sẽ đi du lịch, ngắm phong cảnh và thư giãn.”
Có lẽ, đi chơi một chuyến sẽ có thể quên đi những người mà mình không nên nhớ.
“Đàm Mục, tại sao anh lại đột ngột rời đi? Mặc dù Tu Trần đã trở thành chủ tịch tập đoàn, nhưng Mặc Kính Đằng lại không vừa lòng với anh ấy. Mặc Tử Hiên vẫn còn ở công ty, không phải Tiêu Văn Khanh còn đang trốn trong bóng tối sao. Tu Trần sẽ phải vừa quản lý công ty, vừa phải lo lắng Tiêu Văn Khanh sẽ làm hại Nhiên Nhiên, điều quan trọng nhất còn có Phó Kinh Nghĩa.”