Trong lòng của Thảm Ngọc Đình lại hi vọng bệnh của Ôn Nhiên không thể chữa khỏi, néu cả đời cô không thể sinh con, cô ấy vẫn còn cơ hội.
Lúc suy nghĩ này vừa xuất hiện, bản thân cô ấy cũng bị dọa sợ hết hồn, sau đó nhanh chóng bóp chết từ trong trứng nước, hết lần này tới lần khác không ngừng nói với bản thân không thể nghĩ như vậy, đó là em họ của mình, không phải người phụ nữ khác.
*Tu Trằn là chồng em, em đối xử tốt với anh ấy là chuyện đương nhiên.”
Ôn Nhiên mỉm cười hạnh phúc đầy mãn nguyện, giống như cô không phải cùng uống thuốc với Mặc Tu Trần mà cùng anh làm chuyện vô cùng vui vẻ.
Thẩm Ngọc Đình không nhìn được nữa, cô ấy tùy tiện tìm một lý do rồi nhanh chóng rời đi.
Trong thang máy tình cờ gặp phải một đồng nghiệp thân thiết với mình, sau khi chào hỏi, đồng nghiệp kia hỏi cô: “Ngọc Đình, chị nghe nói theo kết quả kiểm tra hôm qua, phương diện kia của Mặc Tu Trần có vấn đề, không thẻ sinh con, chuyện này có thật không?”
Tâm trạng Thảm Ngọc Đình hơi hoảng hốt, không nghe thấy câu hỏi của đồng nghiệp.
Đồng nghiệp dùng khuỷu tay chạm vào cô ấy, cô ấy mới hoàn hồn lại mờ mịt nhìn người nọ: “Chị Vương, có chuyện gì sao?”
Chị Vương quan tâm hỏi: “Em ngơ ngắn gì thế, có phải lại đau lòng cho Mặc Tu Trần không? Ài, tuy dáng dấp anh ta đẹp trai lại nhiều tiền nhưng số khổ, trước kia không thể nhân đạo, thật vất vả mới kết hôn lại không thể sinh con.
Ngọc Đình, chị nói này, em không thể tiến tới với Mặc Tu Trân cũng xem như chuyện may măn đây!”
“Chị Vương, chị đang nói cái gì vậy, tôi và Tu Trần chỉ là bạn bè thôi.”
Ánh mắt Thẩm Ngọc Đình lóe lên, cứng rắn giải thích.
Chị Vương cười nói: “Chị là người từng trải, máy tâm tư đó của em đừng nói mỗi chị nhìn thấy, khắp bệnh viện này không ai không biết. Lúc em ở nước ngoài chưa trở về, Mặc Tu Trần kết hôn với Ôn Nhiên, máy chị em gái khoa chúng ta còn thấy đáng tiếc thay em, đều nói mắt nhìn của Mặc Tu Trần không ra gì, một cô gái tài giỏi như em thì không muốn lại đi xem trọng bạn gái cũ của em trai mình.”
Việc Ôn Nhiên là bạn gái cũ của Mặc Tử Hiên đã bị truyền ra ngoài trước lúc cô và Mặc Tu Trần kết hôn.
*Ôn Nhiên rất tốt.”
Thẩm Ngọc Đình cụp mắt, trong bệnh viện còn có người không biết Ôn Nhiên là em gái của Có Khải.
“Chị thấy cô ấy không bằng em, chẳng qua dáng vẻ trẻ tuổi xinh đẹp lại biết giả vờ yếu đuối mỏng manh trước mặt đàn ông thôi, không chỉ Mặc Tu Trần mà ngay cả bác sĩ Cố của chúng ta cũng đối xử đặc biệt tốt với cô ấy. Còn có Đàm Mục bình thường lạnh như băng nhưng ánh mắt nhìn Ôn Nhiên lại rất dịu dàng.”
“Chị Vương, lời này không thể nói bậy.”
Thẩm Ngọc Đình giật mình, cúi thấp đầu rồi đột nhiên ngắẳng lên.
Cửa thang máy đúng lúc này mở ra, chị Vương cười mập mò, thân thiết kéo cánh tay cô ấy: “Ở đây không có người ngoài, chị không nói bậy. Đi, đến phòng làm việc của chị Vương, chị kể lại cho em những gì hôm đó chị tận mắt nhìn thấy.”
Thẩm Ngọc Đình bị chị Vương kéo ra khỏi thang máy đến văn phòng.
Trong phòng làm việc, trước khi các đồng nghiệp khác.
đến, chị Vương đã rót một cốc nước ám cho Thẩm Ngọc Đình rồi thân thiết ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Suy nghĩ của Thảm Ngọc Đình còn đang dừng lại chỗ ánh mắt Đàm Mục nhìn Ôn Nhiên vô cùng dịu dàng.
Đàm Mục!
Cô ấy đột nhiên nhớ lại buổi chiều hôm đó, Đàm Mục đến thành phố nơi ba anh ấy nhậm chức, Mặc Tu Trần và Lạc Hạo Phong nói Đàm Mục trở về đi xem mắt.
Lúc đó Thẳm Ngọc Đình không tin, còn nói cho dù bọn họ cũng đi xem mắt, Đàm Mục sẽ không ngoan ngoãn đi gặp, nếu anh ấy đi thật thì đã sớm có bạn gái.
Nhưng anh họ của cô ấy cũng nói Đàm Mục thật sự đi xem mắt, bọn họ cũng thấy kỳ quái.
Đúng vậy, Đàm Mục luôn chán ghét xem mắt, đối với mấy cô tiểu thư thủy mị nết na mẹ tìm cho mình thì luôn giữ thái độ tránh được thì tránh, sao có thể tự mình đưa đến cửa được?
“Mấy ngày trước, người đưa đón Ôn Nhiên tới bệnh viện đều là Đàm Mục, có một lần chị vô tình nhìn thấy Đàm Mục đứng trước thang máy, ánh mắt dịu dàng nhìn hành lang, mãi đến khi Ôn Nhiên đi vào phòng bệnh mới miễn cưỡng dời đi.”
Chị Vương nhớ lại những gì mình đã thấy ngày hôm đó.
“Chị Vương, Đàm Mục và Tu Trần là bạn tốt, với Ôn Nhiên cũng là bạn tốt. Anh ấy đưa Ôn Nhiên đến bệnh viện là chuyện bình thường, nhìn theo Ôn Nhiên vào phòng bệnh chắc vì lo lắng cho sự an toàn của cô ấy.”
Thẩm Ngọc Đình mỉm cười giải thích, dường như bên ngoài không hề quan tâm chút nào nhưng trong lòng lại dâng lên từng tầng nghi vấn, chẳng lẽ Đàm Mục thực sự thích Ôn Nhiên.
Vì vậy, anh ấy mới trở về xem mắt.