Tập đoàn MS, không ai là không biết chuyện tình phong lưu của Mặc Tử Hiên, vốn dĩ chuyện này không tính là một vụ tai tiếng, nhưng tai tiếng là ở chỗ người phụ nữ mà Mặc Tử Hiên tìm đến là một người phụ nữ đã thuê phòng với nhiều đàn ông.
Không chỉ trong tập đoàn mà cả trên mạng cũng tràn ngập các cuộc thảo luận, hai người họ ở chung với nhau một cách mập mờ nhưng vẫn bị người ta nhận ra.
Đồng Thi Thi trở thành công cụ bị người ta tìm kiếm, quá khứ của cô ta được phơi bày ra trước mặt mọi người. Các giám đốc điều hành cấp cao của một số công ty có qua lại với cô ta cũng bị liên lụy, trong nháy mắt cô ta trở nên nồi tiếng khắp thành phó G.
Mặc Tử Hiên trở thành chuyện cười của mọi người trong công ty, anh ta đi tới đâu cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nhỏ tiếng bàn luận. Buỏi chiều, anh ta không dám ra khỏi phòng làm việc.
Mặc Kính Đằng tức giận đến mức suýt ngất xỉu, nhiều cỏ đông đã gọi điện cho ông ấy và nói rằng hành vi của Mặc Tử Hiên làm hại đến hình ảnh của công ty. May mắn thay, Mặc Tu Trần đã tổ chức họp báo và tuyên bồ rằng hành vi của Mặc Tử Hiên chỉ đại diện cho anh ta chứ không liên quan gì đến công ty.
“Mặc dù cậu ấy và tôi cùng cha khác mẹ, nhưng niệm tình cậu ấy là người nhà họ Mặc, cũng vì gần đây mẹ cậu ấy Tiêu Văn Khanh bỏ trốn theo người khác, cậu ấy không chịu được đả kích nên đã làm ra loại chuyện này. Tôi không thể nhẫn tâm đuổi cậu ấy ra khỏi công ty, hơn nữa, hành vi của cậu ấy chỉ đại diện cho cá nhân cậu áy.”
Trên khán đài, Mặc Tu Trần mặc một bộ âu phục chỉnh tè, lông mày tuần tú, coi đây là chuyện nhỏ. Trên người anh toát ra vẻ cao quý tao nhã, không ai có thể xâm phạm.
Bên cạnh anh là người phụ nữ anh yêu, trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười dịu dàng, khi anh nói, cô vẫn luôn dịu dàng nhìn anh.
Sự ấm áp và ngọt ngào chuyển động giữa hai người họ, dường như đang thể hiện hình ảnh của công ty với các phóng viên phương tiện truyền thông.
Có chủ tịch và người vợ như vậy, Mặc Tử Hiên thực sự không đáng nhắc đến.
“Chủ tịch Mặc, anh vừa nói rằng mẹ của phó chủ tịch Mặc là Tiêu Văn Khanh đã bỏ trốn với một người đàn ông, ý của anh là gì?”
Một người nào đó tinh ý nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của anh, giơ tay đặt câu hỏi.
“Đúng vậy, chủ tịch Mặc, mẹ của phó chủ tịch Mặc đã bỏ trồn cùng ai thế?”
Dưới khán đài, đột nhiên các phóng viên không có hứng thú với chuyện của Mặc Tử Hiên nữa, bọn họ có hứng thú với việc Tiêu Văn Khanh đã bỏ trốn cùng ai hơn.
Trong mắt Mặc Tu Trần xẹt qua một tia lạnh lùng, hơi thở toả ra cũng trở nên lạnh lẽo. Mặc Kính Đằng không muốn để Mặc Tử Hiên rời khỏi công ty, anh đây chỉ đang nhắc nhở ông ấy mà thôi.
Mặc Kính Đằng vẫn luôn che giấu việc Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất bỏ trốn, cho đến hôm nay, ở bên ngoài không có ai biết.
“Cái gì mà Tiêu Văn Khanh bỏ trốn, tôi vừa nói thế sao?”
Ánh mắt của Mặc Tu Trần thản nhiên lướt qua những người ở dưới khán đài, anh cụp mắt nhìn Ôn Nhiên ở bên cạnh.
Các phóng viên ở dưới khán đài nhìn nhau.
Còn cho rằng lỗ tai của mình có vấn đề, một giây trước chủ tịch Mặc nói cái gì, một giây sau đã không nhớ rõ á?
Đánh chết bọn họ cũng không tin.
Trước ánh mắt nghỉ ngờ của mọi người đổ dồn về phía Mặc Tu Trần, Ôn Nhiên mỉm cười, đúng lúc lên tiếng: “Đối với chuyện này, mọi người có thể hỏi chính phó chủ tịch Mặc, hoặc là hỏi chủ tịch cũ. Dù sao thì hai người họ cũng là người thân thiết nhát với Tiêu Văn Khanh, hai người họ biết rõ hơn ai hết.”
“Ừm, Nhiên Nhiên nói đúng.”
Mặc Tu Trần cong môi cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt.
Nụ cười trên môi Ôn Nhiên đậm hơn, cô nói tiếp: “Với tư cách là chủ tịch của tập đoàn, Tu Trần đã dành hết tâm sức cho sự phát triển của tập đoàn, vừa rồi anh ấy lỡ miệng nói, mọi người đừng để trong lòng.”
“Ừ, chuyện của Mặc Tử Hiên đã được giải thích rồi. Nếu không có câu hỏi nào khác thì buổi họp báo hôm nay sẽ dừng lại ở đây, cảm ơn các bạn!”
Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên kẻ tung người hứng, các phóng viên dưới khán đài đều choáng váng và sửng sốt, khi bọn họ hoàn hồn lại Mặc Tu Trần đã nắm tay Ôn Nhiên rời đi, trên bục chỉ còn lại người dẫn Chương trình.
“Tu Trần, màn biểu diễn vừa rồi của cậu và Ôn Nhiên thật là đặc sắc.”
Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên vừa trở lại văn phòng, Lạc Hạo Phong đã hào hứng đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Đàm Mục ở bên cạnh không động đây, đôi mắt đen của anh ấy quét qua Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, sau đó nhìn vào màn hình LCD.
Không phải hai người họ diễn, mà là một sự hiểu biết ngầm, là kiểu hiểu ngầm vừa liếc mắt là có thể nhìn ra suy nghĩ của đối phương.