Trong phòng khách rộng lớn, chỉ có Mặc Kính Đằng đang ngồi trên ghế sô pha.
Không khí tràn ngập sự tức giận, điện thoại di động bị Mặc Kính Đằng ném vỡ ra nhiều mảnh.
Trên vằng trán nhăn nheo của ông ấy có thể thấy được gân xanh dữ dội, bàn tay che tim, đường vân cũng rất rõ ràng.
Một lúc lâu sau, cảm xúc của ông ấy mới dần bình tĩnh lại, ông ấy hét lên về phía cửa “Người đâu”, vệ sĩ Thành lập tức đi vào.
“Ông chủ!”
“Gọi điện cho Mặc Tử Hiên, bảo nó về đây ngay lập tức.”
Mặc Kính Đẳng liếc nhìn chiếc điện thoại vừa bị đập vỡ, nói với Thành.
“Vâng thưa ông chủ.”
Thành cúi xuống và nhặt điện thoại lên, mặc dù nó rơi ra từng mảnh nhưng không hề bị hỏng.
Gọi xong, vẻ mặt của Thành hơi nghiêm trọng, anh ta nhìn khuôn mặt khó coi của Mặc Kính Đẳng, do dự báo cáo: “Ông chủ, cậu chủ nhỏ đang ở bệnh viện, nghe nói là bị cậu chủ lớn đánh!”
Ánh mắt Mặc Kính Đằng thay đổi, nghiêm nghị hỏi: “Chuyện là sao?”
“Tôi không biết, chỉ nghe nói cậu chủ nhỏ bị cậu chủ lớn đánh, mà người vừa rồi nghe điện thoại là một người phụ nữ.”
Thành đã hỏi chỉ tiết, nhưng tình hình cụ thể thì bên kia không nói rõ.
Một ý nghĩ lóe lên trong đôi mắt sắc bén của Mặc Kính Đằng, tại sao Tu Trần lại đánh Tử Hiên? Tại cuộc họp buổi sáng, nó không hề tỏ ra quan tâm. Những lời nói của nó đều giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim Tử Hiên, nó còn cần ra tay sao?
Người nên khó chịu là Mặc Tử Hiên mới đúng: “Bệnh viện nào vậy?”
Sau khi Mặc Kính Đằng hỏi xong, thấy Thành ngắn ra, ông ấy lại xua tay: “Bỏ đi, mặc kệ nó. Tôi gọi điện hỏi Tu Trần, có phải là Tử Hiên ra tay trước nên Tu Trần mới đánh nó không?”
Mặc Tu Trần không phải là người dễ ra tay, có đôi khi anh lạng lùng vô tình đến mức khiến người ba này cảm thấy đáng sợ.
Trừ khi chuyện liên quan đến Ôn Nhiên!
Nửa đêm, nhà cũ nhà họ Mặc chào đón một vị khách hiếm hoi đến.
Đó chính là Mặc Tu Tràn.
Anh đưa Ôn Nhiên trở về nhà rồi mới lái xe trở về nhà cũ nhà họ Mặc.
Vừa rồi Mặc Kính Đằng gọi điện thoại, hỏi anh và Mặc Tử Hiên xảy ra chuyện gì, anh chỉ lạnh lùng đáp, lát nữa anh đến tìm anh ta.
Mặc Kính Đằng vẫn đang đợi ở phòng khách, vừa nhìn thấy anh đi vào, trên mặt ông ấy thoáng qua một tia vui mừng, ông ấy từ trên sô pha đứng lên: “Tu Trần!”
Giữa hai lông mày của Mặc Tu Trần có một tầng băng giá, anh làm ngơ trước sự nhiệt tình của Mặc Kính Đằng, anh ngẳng đầu nhìn lên lầu, lạnh lùng hỏi: “Mặc Tử Hiên đâu?”
“Nó còn chưa về, có chuyện gì thì ngồi xuống rồi nói.”
Mặc Kính Đằng nháy mắt với Thành, anh ta lập tức rót trà.
Mặc Tu Trần ngồi xuống ghế sô pha da, nhìn vẻ mặt tò mò của Mặc Kính Đằng, anh nói ra mục đích đến đây của mình: “Để Mặc Tử Hiên rời khỏi công ty.”
Vẻ mặt Mặc Kính Đằng thay đổi: “Ba vừa mới gọi nó trở về, làm sao có thể để nó rời đi lần nữa.”
Đừng nói đến vừa rồi Tiêu Văn Khanh gọi điện đến, cho dù ông ấy không nhận được cuộc gọi này, ông ấy cũng không định để Mặc Tử Hiên dễ dàng rời khỏi công ty.
Mặc Tu Trần cười lạnh, xem ra ông ấy biết anh đang suy nghĩ gì, trong mắt anh lộ ra vẻ giễu cọt: “Ông cho rằng một mình Mặc Tử Hiên có khả năng áp ché tôi, hoặc là ông cho rằng cậu ta sẽ thật sự cướp được tập đoàn khỏi tay tôi sao?”
Nếu anh không muốn, đừng nói là một mình Mặc Tử Hiên, cho dù có mười người thì cũng đừng hòng nghĩ đến việc cướp lấy tập đoàn khỏi tay anh.
Khuôn mặt già nua của Mặc Kính Đằng thoáng thay đồi, giữa các nếp nhăn nồi lên một tia tức giận: “Tu Trần, nếu con không sợ thì con còn muốn Tử Hiên rời đi làm gì. Nó là em trai của con, nó trở lại công ty giúp anh. Con chỉ cần luôn nhớ, phải coi trọng tình hình chung của công ty, nó sẽ không đe dọa đến địa vị của con.”
Mặc Tu Trần khinh thường liếc nhìn ông ấy, dưới cái nhìn chằm chằm của ông ấy, anh chậm rãi lấy từ trong túi áo ra một cái bút ghi âm và một cái USB, mở lòng bàn tay ra.
Mặc Kính Đằng híp mắt lại: “Đây là cái gì?”