Đồng nghiệp A liếc cô ta, nói nhỏ: “Cô đừng nói lung tung, chủ tịch và vợ của chủ tịch tốt như nhau, hơn nữa chủ tịch của chúng ta là loại người sớm ba chiều bón đó sao? Nếu anh ấy có ý với Trình Giai thì sao có thể để cô ta đến phòng quan hệ công chúng được, để vợ mình đến bên cạnh mình.”
Đồng nghiệp B cười mập mò, tiếng cười khiến người ta liên tưởng suy nghĩ: “Có thể là vợ của chủ tịch đã phát hiện ra điều gì đó, để che đậy chủ tịch đã tách Trình Giai ra, chiếc dây chuyền có giá trị xa xỉ kia của Trình Giai là do chủ tịch tặng đấy. Còn có, trong đợt huấn luyện lần này, xét về trình độ Trình Giai hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn, nhưng cuối cùng cô ta là người được đi.”
Vốn dĩ Ôn Nhiên không muốn quấy rầày hai nữ đồng nghiệp đang nói chuyện phiếm, nhưng điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Nghe tiếng điện thoại di động phát ra từ trong buồng, hai nữ đồng nghiệp bàng hoàng, thảng thốt rồi nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh.
“Alol”
Bên ngoài không một tiếng động, Ôn Nhiên bám nút trả lời, cô từ nhà vệ sinh đi ra.
“Nhiên Nhiên, em đi đâu thế?”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Tu Trần tràn đầy lo lắng, Ôn Nhiên giật mình, cười giải thích: “Em đang ở nhà vệ sinh lầu dưới, anh đi tìm em à?”
“Ù”
Giọng của anh có hơi phiền muộn, trong lòng Ôn Nhiên thắt lại: “Em lên ngay đây.”
Vừa rồi dì vệ đang quét dọn hành lang nên cô đi xuống lầu, cũng vì thế cô mới nghe được một đoạn chuyện phiếm, chuyện này còn liên quan đến cô.
Ôn Nhiên đi lên cầu thang, bóng dáng nghiêm nghị của Mặc Tu Trần dựa vào lan can, anh dịu dàng nhìn cô, ánh đèn trong cầu thang mờ ảo, cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng cô lại nhìn rõ được sự lo lắng và quan tâm ở trong mắt anh.
“Anh đợi thấy hơi lâu, không thấy em quay lại nên anh đi tìm em.”
Mặc Tu Trần đợi cô đi đến bậc cuối cùng rồi mới nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói.
Ôn Nhiên cười nhẹ, cô giải thích lý do mình đi xuống lầu, hỏi: “Lạc Hạo Phong đi rồi à?”
Mặc Tu Trần nắm tay cô đi về phía văn phòng: “Ừ, Cố Khải gọi điện nói mẹ Bạch Tiểu Tiểu mời cậu ấy ăn tối, nghe giọng nói như là muốn tìm bạn trai cho Bạch Tiểu Tiểu. Cậu ấy muốn nhắc nhở Hạo Phong, néu Hạo Phong có ý với Bạch Tiểu Tiểu thì nhanh chóng lấy lòng mẹ vợ tương lai.”
Ôn Nhiên ngạc nhiên chớp mắt, dì Kiều mời anh Cố ăn cơm? Có lẽ nào dì Kiều nhìn trúng anh Có, hy vọng anh ấy.
làm bạn trai của Tiểu Tiểu?
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô, Mặc Tu Trần cười khẽ: “Ừm, giống như em đang nghĩ đó. Hạo Phong nói cậu ấy không có ý gì với Bạch Tiểu Tiểu, vì nể mặt em nên cậu ấy mới chiều cô ấy, dỗ cô ấy vui vẻ.”
“Thế à2”
Ôn Nhiên cau mày: “Tại sao anh ấy lại nói như vậy?
Chẳng lẽ Tiểu Tiểu đã nói gì đó?”
“Nếu em muốn biết chỉ tiết thì hỏi Cố Khải, vừa nãy Có Khải lại gọi điện cho anh, bảo chúng ta tối nay cùng nhau đi góp vui.”
Lạc Hạo Phong không đi, Cố Khải lại không muốn một mình đối mặt với ba mẹ Bạch, đương nhiên anh ấy sẽ tìm Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đi làm lá chắn.
“Được nha, dù sao thì tối nay cũng không có chuyện gì, Tiểu Tiểu đã ở bệnh viện lâu như vậy, chắc là có thể đi ra ngoài hít thở một chút.”
Trên khuôn mặt trong sáng của Ôn Nhiên hiện lên ý cười. . ngôn tình ngược
“Ừ, chắc là có thể.”
Nhà hàng do ba Bạch đặt, cách bệnh viện Khang Ninh không xa để tiện cho Tiểu Tiểu.
Từ bệnh viện đi ra chỉ mắt có vài phút, mặc dù trời đã tối nhưng hôm nay trời không mưa. Bạch Tiểu Tiểu muốn hít thở không khí trong lành, nên cả nhóm đi bộ đến nhà hàng.
Có Khải và Mặc Tu Trần đi ở phía trước với ba Bạch, mẹ Bạch và Ôn Nhiên đẩy Bạch Tiểu Tiểu đi phía sau vài bước.
Ba người đàn ông ở phía trước trò chuyện và cười nói về các chủ đề giữa những người đàn ông, mẹ Bạch lắng nghe chủ đề của ba người đi trước, giữa hai lông này của bà ấy cười rạng rỡ như hoa.
Bà ấy dùng cùi chỏ huých nhẹ Ôn Nhiên ở bên cạnh, vốn dĩ Ôn Nhiên đang nhìn bóng lưng của Mặc Tu Trần, cô quay đầu nhìn về phía mẹ Bạch.
“Nhiên Nhiên, dì hỏi cháu một chuyện.”
Mẹ Bạch cố ý nói nhỏ, giọng điệu thần bí.