Trong lòng Ôn Nhiên hơi kinh ngạc nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.
Vương Diệu Huy nói đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Ôn Nhiên mím môi: “Anh Vương, thật ra chuyện này có liên quan đến em gái nhà họ Trần…”
Cho dù có người âm mưu cô ý muốn hãm hại Mặc Tu Trần cũng không có khả năng làm rõ ràng như thế, tất nhiên phải có ngòi nổ, như thế thì coi như bại lộ cũng dễ giải quyết.
Nguyên nhân của vụ việc là do em họ của Dương Tân Phát, một kẻ lưu manh không có việc là ở địa phương thích em gái nhỏ của nhà họ Trần, chính là cô con gái của một nạn nhân khác.
Nhưng em gái nhà họ Trần không đồng ý quen biết với anh ta, người nọ liền sinh ra căm hận tìm đến nhờ anh họ ở công ty kiến trúc hỗ trợ, đi gặp ba của em gái nhà họ Trần, kết quả ba Trần nghiêm khắc cự tuyệt.
Cô em gái nhà họ Trần cao ráo, xinh đẹp lại là hoa khôi chốn công sở, đàn ông yêu thích theo đuổi cô ấy là chuyện bình thường.
Tạm thời Ôn Nhiên chưa biết, người đó thích em gái nhà họ Trần rồi bị người khác lợi dụng, hay là lần đầu gặp mặt em gái nhà họ Trần đã sa vào cạm bẫy của thợ săn….
Nghe xong lời nói của Ôn Nhiên, sắc mặt Vương Diệu Huy thay đổi máy lần, anh ta chỉ mơ hồ biết một chút chuyện này, Ôn Nhiên giải thích cặn kẽ như thế khiến anh ta không khỏi khiếp sợ.
“Cô Ôn, ý cô là thằng khốn kia vì tỏ tình thất bại mà cố ý trả thù, chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với tập đoàn MS?”
“Anh Vương, anh hiểu nhằm ý của tôi rồi, cho dù nguyên nhân của vụ tai nạn này là gì cũng không thoát được quan hệ với tập đoàn MS. Tôi nói cho anh biết những chuyện này là bởi vì tôi đã đáp ứng sẽ điều tra rõ sự thật, về phần cụ thể bồi thường như thế nào còn cần mọi người thương nghị.”
Sắc mặt Vương Diệu Huy thoáng qua vẻ lúng túng, cũng cảm thấy lời nói vừa rồi của mình có vẻ hơi kích động, thái độ của Ôn Nhiên vẫn luôn nhã nhặn, chuyện bảo đảm với bọn họ cũng làm được.
“Cô Ôn, lúc nãy tôi…”
Ôn Nhiên cười khẽ: “Tôi hiểu suy nghĩ của anh Vương, tôi đã thương lượng qua với Tu Trần, chúng tôi sẽ không chỉ bồi thường khoản lương hưu. Các con của nhà chú Trần đều đã lớn, nhưng nhà anh cả của anh, máy đứa trẻ vẫn còn nhỏ, ngoài đền bù một khoản tiền, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về chỉ phí học tập của cả hai đứa.”
“Nếu thành tích của bọn nhỏ xuất sắc, thì trong tương lai tập đoàn MS sẽ chỉ trả chỉ phí du học cho bọn nhỏ. Sau khi tốt nghiệp, nếu bọn nhỏ muốn làm việc trong tập đoàn MS cũng sẽ được ưu tiên nhận vào.”
“Cô Ôn, cám ơn cô.”
Vương Diệu Huy bật người đứng lên, cúi đầu thật sâu với Ôn Nhiên.
Trong suy nghĩ của anh ta, tập đoàn MS phụ trách chỉ phí học tập của hai đứa cháu, tương lai còn có thể ưu tiên cho bọn họ vào tập đoàn làm việc càng có ý nghĩa hơn khoản tiên bôi thường kia nhiêu.
Thế giới thay đổi khôn lường, chẳng ai biết sau này là dáng vẻ gì nhưng lời cam kết của Ôn Nhiên khiến anh ta không cần lo lắng cho tương lai của hai đứa cháu nữa. Nói cách khác, có tập đoàn MS che chở, cho dù sau này trưởng thành không có ba, bọn họ cũng không bị người khác bắt nạt.
“Anh Vương, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Anh còn có yêu cầu gì hay là chị dâu và người nhà họ Trần có mong muốn gì thì anh cứ yên tâm nói với tôi, chỉ cần nằm trong khả năng thì tôi nhất định sẽ làm được.”
Ôn Nhiên chân thành nhìn Vương Diệu Huy, từng chữ nói ra đều xuất phát từ nội tâm.
“Tôi hỏi ý kiến của nhà họ Trần được không?”
Tất nhiên Vương Diệu Huy không thể thay người khác làm chủ, Ôn Nhiên gật đầu, đúng lúc điện thoại di động của cô vang lên, cô lấy ra nghe, Vương Diệu Huy cũng đứng dậy đi gọi điện.
“Nhiên Nhiên, em đã gặp Vương Diệu Huy chưa?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng trầm thấp của Mặc Tu Trần, Ôn Nhiên liếc nhìn Vương Diệu Huy đã rời phòng làm việc đi nghe điện thoại, nhẹ nhàng trả lời: “Em đã nói chuyện với anh ta rồi, ban đầu có hơi buồn bã nhưng sau khi em nói nguyên nhân sự việc cho anh ta, lại nói đề nghị bồi thường của chúng ta, có vẻ anh ta khá hài lòng.”
Những điều này Ôn Nhiên trước khi đến xưởng thuốc đã thương lượng qua với Mặc Tu Trần.
“Ừ, thế thì tốt, anh ở bên này cũng sắp xong rồi, lát nữa anh tới đón em.”
Sự lo lắng trong giọng nói của Mặc Tu Trần tản đi, giọng nói nhẹ nhàng hơn.
“Vâng, em để cho anh Vương hỏi nhà họ Trần có yêu cầu gì không, bàn bạc ổn thoả xong trước thì buổi chiều họp với nhà báo sẽ không xảy ra hỗn loạn.”
Sáng sớm hôm qua có người gọi điện cho nhà họ Trần và nhà họ Vương gây chia rẽ, để phòng ngừa xảy ra tranh cãi, thương lượng tốt chuyện bồi thường là điều cần thiết.
Ôn Nhiên lại hỏi tình hình bên công trường, Mặc Tu Trần nói với cô tất cả đều bình thường.
Vương Diệu Huy nói chuyện xong trở lại, Ôn Nhiên cũng vừa mới cúp điện thoại.
“Cô Ôn, tôi bảo anh em nhà họ Trần đến đây nói chuyện với cô, trong điện thoại bọn họ nói quá nhiều, tôi sợ mình không chuyền lời đúng.”