Sau khi ăn xong, Mặc Tu Trần gọi điện bảo thím Trương đến dọn dẹp, anh và Ôn Nhiên cùng nhau lên lầu.
Khi Ôn Nhiên tắm rửa, người đàn ông da mặt dày này khăng khăng muốn tắm cùng cô. Anh còn nói, vừa rồi ở văn phòng công ty anh đã muốn cô rồi nên lúc này anh chỉ đơn thuần tắm cùng cô, sẽ không làm gì cô.
“Như vậy cũng không được, em không tắm cùng anh đâu.”
Ôn Nhiên mới không thèm bị lừa đâu nhé, người đàn ông này là sói, ở trước mặt anh cô như con cừu non. Nếu như lại lột da, nướng thơm phức đưa đến trước mặt anh, thử hỏi con sói kia sẽ thật sự không ăn sao?
Đương nhiên, điều đó là không thẻ!
“Nhiên Nhiên, em không cho anh tắm cùng thì lát nữa chúng ta lại làm một lần nữa.”
Mặc Tu Trần đe dọa.
Cuối cùng, với sự đảm bảo của anh, Ôn Nhiên cho anh vào phòng tắm.
Anh vừa đi vào, hơi nước mờ mịt tràn đầy trong phòng tắm, trong nháy mắt sự mập mờ thăng cấp, Ôn Nhiên đang cúi đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn mình nóng như lửa đốt.
“Nhiên Nhiên, anh giúp em.”
Thân hình anh cao lớn đứng ở bên cạnh, máy giây sau liền đi về phía cô, Ôn Nhiên theo bản năng từ chối: “Không cần đâu, anh tắm phần anh đi.”
“Không, chúng ta cùng nhau tắm.”
Mặc Tu Trần bước đến bồn tắm, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve làn da nõn nà của cô, thân thể Ôn Nhiên không khống chế được mà run rầy.
“Nhiên Nhiên, em thật nhạy cảm.”
Giọng của Mặc Tu Trần khàn khàn, khóe miệng tràn đầy ý cười.
“Em nhắm mắt lại đi, anh tắm cho em xong sẽ gọi em.”
Không biết là giọng nói của anh quá mê hoặc hay là Ôn Nhiên quá mệt mỏi, cô liếc nhìn anh rồi thật sự nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, không nhìn không có nghĩa là không có cảm giác.
Ngược lại, cô không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình, cảm xúc trong lòng thay đổi theo chuyển động của lòng bàn tay anh. Cuối cùng, cô không thể chịu được sự âu yếm của Mặc Tu Trần, trầm thấp bật ra tiếng…
Mọi thứ sau đó đều vượt ngoài tầm kiểm soát.
Dường như Mặc Tu Trần đang muốn thử thách sự kiềm chế của cô, chờ lúc cô bị đánh bại, tất cả sự nhẫn nhịn của anh đều vứt bỏ, trong phòng tắm mờ mịt, tình cảm mãnh liệt bắn ra bón phía…
Đêm khuya.
Khi Ôn Nhiên được nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường êm ái, cô đã bước vào trạng thái nửa ngủ nửa mê.
Mặc Tu Trần nằm xuống bên cạnh cô, dựa thân hình thon dài vào đầu giường, để đầu cô tựa vào lòng anh, lòng bàn tay to lớn rõ từng khớp xương nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, cảm giác được cô rúc vào trong vòng tay mình, trong lòng anh mềm mại như một hồ nước.
Sau khi lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, anh mới lấy điện thoại ra mở máy.
Buổi trưa ở công ty, anh đã tắt máy, cả máy của cô cũng tắt.
Vì vậy, đêm nay không có ai quấy rày họ.
Anh rất hài lòng với thế giới chỉ có hai người này, chỉ là anh đã không ở bên cô quá nhiều ngày, cho dù vừa rồi là ở phòng làm việc hay trong phòng tắm, anh đều muốn cô, quá kịch liệt và khiến cô mệt mỏi.
Ngay khi mở máy, có vô số lời nhắc cuộc gọi nhỡ.
Cũng may, Mặc Tu Trần đã cố ý tắt tiếng, chỉ để lại âm thanh rung, không làm ồn ào Ôn Nhiên trong giấc ngủ.
Sau khi anh nhìn những cuộc gọi đó, sự dịu dàng trong mắt anh dần tan biến như mây, có một chút lạnh lùng nỏi lên, đôi môi gợi cảm cong lên một đường cong, anh bấm số gọi lại.
Điện thoại đổ chuông hai lần, giọng nói của Lạc Hạo Phong ở đầu dây bên kia lập tức truyền đến.
“Tu Trần, tôi gọi cho cậu nhưng cậu lại tắt máy, chuyện này là sao?”
Mặc Tu Trần phớt lờ lời phàn nàn của anh ấy, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đương nhiên là chuyện lớn, ông già nhà cậu đón Mặc Tử Hiên về công ty rồi, tôi nghi ngờ, ông ấy muốn dùng Mặc Tử Hiên đối phó cậu. Lần trước tại đại hội cổ đông, ông ấy đã lấy lại cổ phần của Mặc Tử Hiên, không phải vẫn chưa chuyển sang tên của cậu sao?”