“Nhiên Nhiên, anh biết, em đừng lo lắng, anh sẽ quay về điều tra nguyên nhân sự việc. Anh hứa với em, cho dù việc này có liên quan đến ai và việc gì, cho dù tập đoàn có bị tổn thất nghiêm trọng, anh cũng sẽ không vì lợi ích cá nhân mà làm trái lương tâm của mình, được không?”
Ôn Nhiên mím môi, trong chốc lát cô không biết nên nói gì.
Những gì cô lo lắng anh đều biết hét.
Anh còn nói rất rõ ràng, cô im lặng trong giây lát rồi mới mở miệng nói: “Em tin anh.”
“Ừ, vậy thì em nghe lời anh, ngày mai em không phải đến công trường cũng không cần gặp ai cả. Tất cả mọi chuyện chờ anh về rồi nói, trước khi anh về nhà thì những chuyện đó sẽ do Đàm Mục xử lý.”
“Vâng!”
Ôn Nhiên miễn cưỡng đồng ý.
Dù sao thì vẫn còn ba ngày nữa, chiều mai Mặc Tu Trần sẽ về đến nhà, vẫn còn có thời gian để điều tra, chỉ cần có thể công bằng chính trực, cô không quan tâm cũng không sao.
“Vừa rồi em dằm mưa, lát nữa em ngâm nước nóng rồi nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Anh đã giải quyết xong chuyện ở bên anh chưa?”
Ôn Nhiên đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua anh nói qua điện thoại, anh nói phải vài ngày nữa anh mới về.
Bây giờ anh lại vội vàng trở về như vậy, néu mọi việc bên kia không xử lý ổn thỏa thì cũng rất phiền phức.
“Đừng lo lắng, anh đã xử lý xong hết rồi.”
Giọng nói của Mặc Tu Trần nhẹ nhàng và cưng chiều, việc công đã được xử lý, nhưng việc riêng thì chưa giải quyết được.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Mặc Tu Trần xong, Ôn Nhiên vẫn tìm Thanh Dương và Thanh Phong để hỏi nguyên nhân sự việc.
“Cô Ôn, hai người quá cố đã được đưa đến nhà xác. Sau khi cô và sếp Đàm rời đi, họ cũng không còn làm loạn nữa.”
Người trả lời là Thanh Phong, so với anh ta thì Thanh Dương lạnh lùng ít nói hơn.
“Nghe nói các anh đã tìm ra nguyên nhân của vụ tai nạn, là sao vậy?”
Ánh mắt Ôn Nhiên hờ hững quét qua Thanh Phong rồi nhìn Thanh Dương, càng ít nói sẽ càng không biết nói dối.
Miệng lưỡi Thanh Phong quá trơn chu, vừa rồi anh ta đùn đầy trồn tránh, những gì anh ta nói không phải là những gì cô muốn nghe.
Thanh Phong cười và nói tiếp: “Cô Ôn, chúng tôi đã điều tra ra nguyên nhân vụ tai nạn. Lúc đó, tài xế điều khiển cần cầu thao tác không đúng kỹ thuật khiến hai công nhân rơi từ trên cao xuống.”
Vẻ mặt Ôn Nhiên hơi chìm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Thanh Phong: “Thật không? Sao tôi lại nghe nói có liên quan đến một số người quan trọng, Thanh Phong, không phải cậu nhận được lợi ích từ người khác, không nói cho tôi biết sự thật đầy chứ?”
“Sao có thể, cô Ôn, cô không thể xử oan cho tôi, Thanh Phong tôi khinh bỉ nhất chính là những giao dịch bẩn thỉu kia.”
Biểu cảm của Thanh Phong thu lại, vẻ mặt anh ta nghiêm túc vặn lại.
Ôn Nhiên híp mắt, nhẹ giọng nói: “Vậy thì cậu đừng có vòng vo với tôi nữa, nói cho tôi biết tất cả những gì cậu biết đi. Ngày mai Tu Trần sẽ trở lại, tôi đã hứa với anh ấy rằng mình sẽ không tham gia vào chuyện này nữa. Tôi chỉ muốn hiểu rõ về tình hình hơn thôi, nếu các anh cứ khăng khăng không chịu nói vậy thì tôi chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu thôi.”
Nghe vậy sắc mặt Thanh Phong hơi thay đổi, anh ta và Thanh Dương nhìn nhau, nghiên răng nghiến lợi, thành thật nói: “Cô Ôn, không phải chúng tôi không nói cho cô biết, nhưng tôi nghĩ ngày mai sếp Mặc quay về rồi, chỉ bằng cô thả lỏng, không cần quan tâm đến những chuyện đó nữa.”
Ôn Nhiên mím môi không nói gì.
“Được rồi, tôi sẽ nói.”