Thành phó B.
Trên tầng hai của một biệt thự ở ngoại ô.
Tiêu Văn Khanh ngủ trên chiếc giường rộng rãi trong phòng ngủ chính, trên má trái có băng miếng gạc.
Trước giường, một người giúp việc trung niên đang ngồi trên ghế ngủ gật, cánh cửa mở ra, một tia sáng chói lọi từ cửa xông vào, bà ta đột nhiên mở mắt ra, đứng dậy khỏi ghế và hô lên một cách kính cẩn với người bước vào: “Ông Ngô!”
Người đến là Ngô Thiên Nhất.
Tối hôm qua, khi nhận được điện thoại của Tiêu Văn Khanh, dưới sự giám sát của hai người ông ta đã trốn khỏi biệt thự, vội vàng đi suốt đêm đến nơi mà họ đã hẹn, thành phố B.
Đây là bất động sản của ông ta, nhưng đứng tên không phải của ông ta, ở thành phố B không có ai quen biết ông ta và Tiêu Văn Khanh, trốn ở đây là an toàn nhất.
Ông ta liếc nhìn Tiêu Văn Khanh đang nằm ở trên giường vẫn chưa tỉnh lại, vẫy tay với người giúp việc: “Bà đi ra ngoài trước đi, để người trong bếp nấu một số món ăn và canh mà bà chủ thích, lát nữa bà chủ tỉnh dậy chắc chắn sẽ đói.”
Tiêu Văn Khanh đã trốn khỏi nhà họ Mặc vào lúc nửa đêm, chạy đến thành phố B thì đã là chuyện của sáng nay rồi.
Ông ta nhờ bác sĩ đang đợi ở đây băng bó vết thương cho bà ta, uống một ít thuốc ngủ, để bà ta chìm vào giấc ngủ sâu.
“Vâng thưa ông.”
Người hầu kính cẩn đáp, bước nhanh ra khỏi phòng và đóng của lại.
Trong phòng ngủ, Ngô Thiên Nhất ngồi xuống trước giường bệnh, nhìn Tiêu Văn Khanh đang ngủ, ánh mắt ông ta rơi vào khuôn mặt trái được quấn băng gạc của bà ta, ánh mắt ông ta từng chút một tối sầm lại.
Không lâu sau, trên trán ông ta nổi lên gân xanh, các khớp ngón tay nắm chặt vào nhau dần trở nên trắng bệch, tức giận cùng oán hận ở trong lòng xông lên hoá thành tàn bạo khát máu.
Tên khốn Mặc Kính Đằng, ông ta lại dám đối xử với người phụ nữ của mình như thế này. Hồi đó, nếu không phải Mặc Kính Đằng dùng sức mạnh và quyền thế cướp đoạt bà ta thì vốn dĩ ông ta và Tiêu Văn Khanh là một đôi yêu nhau cũng sẽ không vì ông ấy chen chân vào, và các loại cám dỗ vật chất của ông ấy, cuối cùng còn cưỡng ép Tiêu Văn Khanh…
Tiêu Văn Khanh chỉ hận ông ấy, Ngô Thiên Nhất càng nóng lòng muốn xé xác Mặc Kính Đằng ra thành nhiều mảnh, ông ta muốn giết Mặc Kính Đằng, nhưng lại vô tình nhìn thấy ông ấy và vợ con ông ấy.
Nhìn thấy ông ấy và con trai chơi với nhau, nụ cười dịu dàng của vợ ông ấy, ngay lúc đó Ngô Thiên Nhất đã thay đổi ý định giết Mặc Kính Đằng, ông ta muốn Mặc Kính Đằng phải tan cửa nát nhà.
Không chỉ vợ ông ấy, mà cả con ông ấy cũng như công ty, tài sản của ông ấy, ông ta đều muốn…
“Không, đừng giết tôi…”
Trên giường, Tiêu Văn Khanh đột nhiên từ trong ác mộng hét lên một tiếng, dùng hai tay quơ loạn xạ túm lấy Ngô Thiên Nhất đang chìm đắm trong ký ức, sắc mặt ông ta thay đổi nhanh chóng vươn tay nắm lấy hai tay Tiêu Văn Khanh, an ủi: “Văn Khanh, đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây.”
Một lúc sau, Tiêu Văn Khanh tỉnh lại, nhìn thấy người trước mặt là Ngô Thiên Nhất, vẻ hoảng sợ trong mắt bà ta từ từ giảm bớt: “Thiên Nhát, liệu Mặc Kính Đằng sẽ tìm đến được đây không?”
“Không đâu, nếu ông ta thật sự tìm được chỗ này, anh sẽ khiến ông ta có mạng đến mà không còn mạng quay về.”
Ngô Thiên Nhát gần từng chữ, u ám và tàn nhẫn.
“Bây giờ là mấy giờ?”
Tiêu Văn Khanh liếc nhìn cửa sổ cao từ trần đến sàn, rèm cửa được đóng chặt, cản bớt ánh nắng bên ngoài, ở trong phòng ngủ hiện ra ánh sáng lờ mờ.
“Còn chưa tới mười một giờ, em có thể ngủ thêm một lúc.”
Ngô Thiên Nhất kéo tay bà ta vào trong chăn, Tiêu Văn Khanh lắc đầu, trên mặt vẫn không yên, suy nghĩ một hồi, bà ta do dự nói: “Anh có thể nghe ngóng giúp em một chút không, nghe ngóng xem Mặc Kính Đằng có làm gì Tử Hiên không?”
Đêm qua, nếu không có sự xuất hiện của Mặc Tử Hiên, số phận của bà ta sẽ còn tôi tệ hơn.
“Em còn nghĩ cho Mặc Tử Hiên, nó trơ mắt nhìn em bị Mặc Kính Đằng hành hạ mà không ngăn lại, đứa con trai này của em còn cần làm gì nữa?”
Không nhắc tới Mặc Tử Hiên còn tốt, mới nhắc đến anh ta thì Ngô Thiên Nhát lập tức tràn đầy tức giận, trong người Mặc Tử Hiên chảy dòng máu của Mặc Kính Đằng, cuối cùng thì anh ta cũng là người nhà họ Mặc, sẽ không một lòng với bà ta.
Sắc mặt Tiêu Văn Khanh tái nhọt, trong mắt bà ta hiện lên sự đấu tranh: “Tối hôm qua Tử Hiên đã giúp em rồi, nếu không có nó em sẽ không có cơ hội nhìn thấy anh nữa đâu. Thiên Nhát, em biết anh không thích Tử Hiên, bởi vì nó không phải là con của anh, nhưng nó là đứa con duy nhất của em.”
Ngô Thiên Nhất khit mũi lạnh lùng, dưới sự cầu xin của Tiêu Văn Khanh, cuối cùng ông ta cũng đồng ý: “Được rồi, anh sẽ cho người đi nghe ngóng, xảy ra chuyện lớn như vậy mà nhà báo lại không hề có động tĩnh gì, vậy thì chứng tỏ Mặc Kính Đẳng không có rêu rao chuyện này.”
“Có phải mặt của em sẽ luôn như thế này?”
Tiêu Văn Khanh đưa tay sờ lên băng gạc trên mặt, bà ta lo lắng hỏi, bà ta xinh đẹp mấy chục năm rồi, nhưng đột nhiên khuôn mặt biến dạng, Mặc Kính Đằng còn khắc trên mặt bà ta một chữ “tiện”. Nếu như không lành lại thì sau này bà ta làm sao dám nhìn mặt người khác nữa?
Ngô Thiên Nhất cau mày, vươn tay nắm lấy bàn tay bà ta vừa chạm vào mặt, đặt lại vào trong chăn: “Không đâu, một thời gian nữa khuôn mặt của em sẽ khôi phục lại vẻ đẹp như xưa.
Chỉ cần kế hoạch tối nay của chúng ta suôn sẻ, bắt được Ôn Nhiên khiến cô ta bị thương, trả lại lên người cô ta gấp đôi.”
Nghe ông ta nói như vậy, ánh mắt của Tiêu Văn Khanh lập tức trở nên lạnh lẽo, bà ta nghiến răng nghiên lợi nói: “Em nhất định phải tự tay hủy hoại Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần.”
Theo quan điểm của bà ta, bà ta bị ép đến bước đường ngày hôm nay là do Mặc Tu Trần, nếu không có sự tồn tại của Mặc Tu Trần, bà ta và Ngô Thiên Nhất đã sớm chiếm được công ty của Mặc Kính Đằng, báo thù xong lâu rồi.
Tuy nhiên, vì Mặc Tu Trần, chướng ngại vật khắp nơi, cuối cùng không chỉ khiến bà ta trở nên thế này, mà còn khiến Ngô Thiên Nhất không còn gì cả.
Nếu ngay từ đầu bọn họ không có sự chuẩn bị, chừa lối đi cho mình thì bây giờ ngay cả chỗ trú chân bọn họ cũng không có.
Trên mặt Ngô Thiên Nhất hiện lên một tia giễu cọt: “Chiều em gọi điện thoại lại cho Trình Giai xác nhận xem chỗ cô ta có chắc ăn hay không, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì chúng ta có thể bắt được Ôn Nhiên mà không cần cô ta.”
Tìm đến Trình Giai chỉ để chắc chắn hơn.
“Ừm, chiều em sẽ gọi lại cho Trình Giai, nghe giọng điệu của cô ta thì có vẻ rất chắc chắn.”
Tiêu Văn Khanh nhíu mày, bà ta nhớ lại cuộc nói chuyện tối hôm qua của mình với Trình Giai, mấy ngày nay Mặc Tu Trần đưa Trình Giai đi xã giao, khách hàng mà tối nay anh muốn giao lưu là một người đàn ông dâm đãng. Cho dù người đàn ông đó không dám có ý đồ với Ôn Nhiên, nhưng với tính cách của Mặc Tu Trần, anh cũng sẽ không muốn để Ôn Nhiên bị người khác nhòm ngó.
xk& Thành phố G, nghĩa trang.
Ôn Nhiên đặt bó hoa xuống trước bia mộ, cô quỳ xuống, nước mắt lưng tròng: “Ba mẹ, con tới thăm ba mẹ đây.”
Bạch Tiểu Tiểu ở bên cạnh nhíu mày, nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Ôn Nhiên, trái tim của cô ấy thắt lại.
Trên bia mộ, Ôn Hồng Duệ và vợ nở nụ cười yêu mến, khiến người ta ngắn ngơ cảm thấy họ không hề rời đi, mà đang ôn hoà đứng trước mặt các cô.
Ôn Nhiên cố gắng kìm nén nước mắt: “Ba mẹ, con đã biết thân thế của mình rồi, cảm ơn ba mẹ đã cứu con, nhận và nuôi dưỡng con. Con cảm ơn bao năm qua ba mẹ đã quên mình yêu thương con, cho con một mái ám hạnh phúc.”
Nếu không có hai người họ, cho dù cô không bị những người đó giết chết thì cô cũng đã chết đói ngoài đường rồi, công ơn nuôi dưỡng còn lớn hơn cả bầu trời, là hai người họ đã cho cô sinh mạng thứ hai.