Nghe được vẻ lo lắng trong giọng điệu của Mặc Tu Trân, trong lòng Ôn Nhiên ấm áp, giữa hai hàng lông mày cũng có chút dịu dàng, cô nhẹ nhàng đáp: “Cô ta chỉ nói là chuyện liên quan đến anh, cụ thể cô ta không nói rõ cho em biết.”
Đầu bên kia điện thoại, lông mày xinh đẹp của Mặc Tu Trần khẽ cau lại, với suy nghĩ của Trình Giai về anh, nếu cô ta nói có chuyện liên quan đến anh, tại sao lại không trực tiếp tìm anh, ngược lại lại đi tìm Ôn Nhiên?
“Nhiên Nhiên, em và cô ta gặp anh ở đâu?”
Mặc Tu Trần suy tư một chút, lo lắng hỏi.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Ôn Nhiên quay lại trên đường, nói với Mặc Tu Trần tên quán cà phê mà cô và Trình Giai hẹn nhau, cuối cùng cô còn nói thêm: “Anh đừng lo, giữa ban ngày ban mặt cô ta không thể làm gì em đâu, cô ta cũng không ngu ngốc như vậy.”
“Nhiên Nhiên, lát nữa anh sẽ tới, em đừng cúp điện thoại.”
Đang lúc nói chuyện, Mặc Tu Trần cầm chìa khóa xe đi ra từ sau bàn làm việc, Ôn Nhiên nghe thấy bên kia điện thoại có tiếng gõ cửa, có người mang một một văn kiện cho anh. Mặc Tu Trần nói với bên kia ‘đặt lên trên bàn’, sau đó sải bước ra khỏi văn phòng.
Trong lòng Ôn Nhiên cảm thấy có chút không yên tâm, lúc đầu còn có chút lo lắng Trình Giai mưu mô, nhưng sau đó nghĩ lại, Trình Giai sẽ không làm như vậy, lỡ như cô xảy ra chuyện gì thì lời thú nhận trước đó của cô ta không phải vô nghĩa sao?
“Anh bận việc đi, không cân phải tới đâu.”
“Nhưng mà, anh lo lắng cho em.”
Mặc Tu Trần đã rời khỏi văn phòng, đi về phía thang máy.
Anh có lẽ là rất bận, Mặc Kính Đằng vẫn nằm viện, toàn bộ chuyện của tập đoàn đều do Mặc Tu Trần xử lý. Ngày mai Mặc Kính Đằng sẽ họp hội đồng quản trị, tuyên bố anh nhậm chức.
Các phóng viên đã được thông báo thời điểm quan trọng này, cô không muốn anh bị phân tâm bởi những việc khác.
Cho dù buổi tối có tiệc rượu với các nhà cung cấp dược liệu, cô cũng không muốn phiền anh trực tiếp ra mặt, để Đàm Mục thay anh là được rồi.
Tuy anh là nhân vật không thể thiếu trong tập đoàn MS, nhưng Tiêu Văn khanh sẽ không bao giờ ngồi chờ chết, nhất định sẽ tìm mọi cách để làm khó anh. Mà Ôn Nhiên không nỡ nhìn nhất là Mặc Tu Trần bị người ta làm khó.
“Anh đừng lo lắng, em sắp đến rồi, em cũng sẽ không cúp điện thoại. Em và Trình Giai nói chuyện, anh có thể nghe được.”
Mặc Tu Trần đứng trước thang máy, im lặng một lúc mới miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, vậy thì en không được cúp máy.
Anh thực sự rất bận, giống như Ôn Nhiên đang lo lắng vậy. Máy ngày nay Tiêu Văn Khanh đã cố gắng hết sức để gây phiền phức cho anh, cố gắng ngăn cản anh trở thành chủ tịch mới. Đáng tiếc là con trai của bà ta không quan tâm đên cuộc họp câp cao chiêu nay.
“Vâng!”
Trên môi Ôn Nhiên nở một nụ cười nho nhỏ, trong lòng cô được bao bọc bởi sự ấm áp, mặc dù hôm nay trời nhiều mây và gió vẫn thổi, nhưng có sự quan tâm của Mặc Tu Trần cô không hề cảm thấy lạnh.
Trước khi vào quán cà phê, Ôn Nhiên cất điện thoại vào túi, không cúp máy.
Trong quán cà phê, khung cảnh trang nhã, âm nhạc nhẹ nhàng, không có nhiều người, Ôn Nhiên liếc mắt nhìn liền thấy Trình Giai đang ngồi trước cửa sổ. Cô ta đang mặc một chiếc áo gió được ưa chuộng vào mùa thu năm nay.
Trước khi đến gặp Ôn Nhiên, cô trang điểm để che đi vẻ nhợt nhạt vì vết thương, lặng lẽ ngồi đó.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ của cô ta, Trình Giai cũng được coi là một đại mỹ nhân, chẳng trách lúc đầu Tiêu Văn Khanh đã tìm cô ta. Ôn Nhiên vừa suy nghĩ vừa bước đến trước bàn, ngồi xuống đối diện với cô ta.
Trình Giai mỉm cười với cô, ánh mắt dịu dàng và yên lặng, không có oán hận và lạnh lùng trước đó. Cô ta mở miệng nói chuyện, giọng điệu cũng không sắc bén, thái độ rất lịch sự: “Cô Ôn, cô thích uống gì?”
Người phục vụ đi theo sau Ôn Nhiên, Ôn Nhiên nhẹ nhàng cười, nhẹ nhàng nói: “Cho tôi một ly nước đun sôi, cám ơn!”
“Được ạ, quý khách vui lòng chờ!”
Người phục vụ lịch sự nói, sau đó xoay người rời đi.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Trình Giai, Ôn Nhiên hờ hững giải thích: “Hai ngày nay tôi không thoải mái lắm, không muốn uống cà phê.”
Trình Giai đột nhiên lộ ra vẻ quan tâm, “Cô Ôn, cô không thoải mái chỗ nào, có cần đi khám bệnh không?”
Ôn Nhiên cười nhạt, thản nhiên nói: “Không phải bệnh nặng, không cần đi gặp bác sĩ, trong nhà máy dược phẩm còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, cô có chuyện gì thì cứ nói đi!”
Thái độ lịch sự của Trình Giai khiến Ôn Nhiên có chút không quen, cô không thể không nghĩ cô ta sẽ có âm mưu gì đó.
Người phục vụ nhanh chóng bưng một ly nước đun sôi đến, Ôn Nhiên đưa tay cầm ly, cũng không có ý muốn uống, nghe Trình Giai quan tâm hỏi: “Cô Ôn, có phải tối qua cậu Mặc rất buồn đúng không?”
Khi cô ta nói câu này, Trình Giai liếc qua chiếc cổ trắng ngần của Ôn Nhiên. Mặc dù cô đang mặc một chiếc áo len cô cao, nhưng dâu hickey trên cô vân lâp ló, không được che hoàn toàn.
Trong mắt cô ta như có gai nhọn đâm vào, cơn đau nhói lan toả.
Ôn Nhiên mím môi nhẹ nhàng, “Cũng may anh ấy không buồn quá, anh ấy từ nhỏ đã trải qua nhiều chuyện còn tàn nhân hơn nhiêu lân so với lời coi nói.”
Vì vậy, cho dù có một số cảm xúc cũng không thể khiến anh ấy suy sụp được.
Sắc mặt Trình Giai hơi thay đổi, lông mày cau lại cùng ánh mắt đầy lo lắng buồn bã, giọng nói trầm thấp có chút nghiến răng nghiến lợi: “Cậu Mặc đã trải qua những chuyện đau đớn và nguy hiểm đó, tất cả đều là do Tiêu Văn Khanh, bà ta một lòng muốn loại bỏ cậu Mặc.”
Ôn Nhiên bình tĩnh nhìn chằm chằm Trình Giai, buồn bực cùng lời nói tức giận không có vẻ gì là giả bộ, cô ta thật sự rất thích Mặc Tu Trần, nếu không, cô ta cũng sẽ không nói cho Mặc Tu Trần biết những chuyện đó.
“Cô Ôn, tôi có thể hỏi cô một vấn đề được không?”
Tháy cô không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn mình, Trình Giai chớp chớp mắt, thu lại cảm xúc, lễ phép hỏi.
Ôn Nhiên gật đầu, giọng nói bình tĩnh vô cùng: “Chuyện gì vậy?”
Trong mắt Trình Giai hiện lên một tia do dự, dường như câu hỏi này có chút khó diễn đạt, cô ta nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Ôn Nhiên, cho dù không muốn thừa nhận, cô ta cũng không thể phủ nhận Ôn Noãn càng ngày càng xinh đẹp hơn.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, mặc dù cô xinh đẹp, nhưng giữa lông mày và đôi mắt của cô có sự thuần khiết của thiếu nữ, nhưng bây giờ cô đã là một người phụ nữ có gia đình. Có được sự vui vẻ và tình cảm của Mặc Tu Trần, giống như một hạt trân châu tỏa sáng rực rỡ.
Cô ta vô thức siêt chặt hai tay, kìm nén sự ghen tuông trong lòng, “Cô Ôn có yêu cậu Mặc không?”
Ánh mắt Ôn Nhiên có chút thay đổi.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn MS, Mặc Tu Trân cầm bút trên tay, đầu bút tựa vào văn kiện, dồn hết tâm trí nghe điện thoại.
Câu hỏi mà Trình Giai hỏi cũng là những gì anh muốn biết.
Anh cảm thấy Ôn Nhiên rất tốt với anh, rất cố gắng để trở thành một người vợ tốt. Tuy nhiên, cái tốt này của coi phần lớn là đến từ những điều kiện ban đầu, cô chỉ là thực hiện lời hứa của mình.
Điều anh hy vọng không phải là cô hứa sẽ tốt với anh, mà là vì cô quan tâm đến anh, không thể không muốn đối xử tốt với anh.
Cũng như anh quan tâm đến cô ấy.
Lúc này, Mặc Tu Trần không phải là người thông minh mưu trí, có dũng khí bày mưu tính kế. Anh càng giống một đứa trẻ bướng bỉnh cho người khác một viên đường, kiêu ngạo muốn người đó trả lại cho mình một viên kẹo.
Tính cách này của anh chỉ khi đối mặt với Ôn Nhiên, mới được bộc lộ trong vô thức.