Nêu không phải vì tai nạn ô tô đó, Ôn Câm đã sớm lây được chứng cứ phạm tội của Chu Minh Phú rồi.
Mặc dù trước đây bọn họ không có quan hệ bạn bè với Ôn Cẩm, nhưng ít nhiều cũng đã nghe nói về anh ta, sau khi suy nghĩ xong, anh ấy mới hỏi Mặc Tu Trần: “Vậy bây giờ cậu định làm gì, vạch trần Trình Giai, hay giả vờ như cậu không biết?”
Mặc Tu Trần trầm ngâm nói: “Tạm thời tôi sẽ không vạch trần cô ta, Chu Minh Phú đã phát hiện mình bị nghe lén, nhưng không rõ là ai đã làm.”
Cố Khải có chút thất vọng, “Tôi còn muốn nói, Ôn Cẩm đã nghe lén Chu Minh Phú rồi, thì để anh ta lấy thêm chứng cứ, sao lại bị phát hiện rồi?”
Mặc Tu Trần chế nhạo, nếu Chu Minh Phú ngu ngốc cũng sẽ không leo xa đến mức này. Ông ta đã luôn rất cần thận, nhất là sau khi vợ chồng Ôn Hồng Duệ bị tai nạn xe chết, ông ta làm sao dám sơ ý.
Ôn Cảm có thể nghe lén được chuyện đó đã là tốt lắm rồi “Tôi mang đến cho cậu cái này, cậu cầm đi kiểm tra đi.”
Mặc Tu Trần do dự, lấy ví tiền ra, mở ra, từ trong ví lấy ra một cái túi trong suốt, bên trong có hai sợi tóc đen.
Vẻ mặt của Cố Khải đột nhiên đanh lại!
Ánh mắt của anh ấy nhìn chằm chằm chiếc túi trong suốt trong tay, thở gấp, có chút nặng nè, hồi lâu anh ấy cũng không đưa tay ra cầm.
“Cô Khải, tôi biêt cậu đang lo lăng điêu gì. Cậu sợ Ôn Nhiên không phải người cậu đang tìm, sẽ lại thất vọng.”
Bị Mặc Tu Trần vạch trần, sắc mặt của Cố Khải trở nên trắng bệch, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Những năm này anh ấy đã quen thuộc nhất với quá trình này, có một thời gian, anh làm chuyện đó gần như điên cuồng. Nhưng anh ấy không thể nhớ ra cô gái nào bằng tuổi em gái mình, hoặc một số cô gái trong trại trẻ mồ côi, anh đã thất vọng bao nhiêu lần rồi.
Anh sẽ luôn nhớ những gì mẹ anh đã nói với anh trước khi bà qua đời…
Lần này, sở dĩ anh ấy không dám là bởi vì Ôn Nhiên là cô gái mà anh cảm thấy thân thiết nhất trong những năm qua, ở bên cạnh cô, anh ấy luôn không thể không muốn đối xử tốt với cô.
Hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, đạo lý này anh hiểu.
Nói anh nhát gan cũng được, tự lừa dối bản thân cũng được, anh thực sự sợ lại thất vọng lần nữa. Anh không chứng minh thì anh luôn có thể lừa dối bản thân, Ôn Nhiên chính là em gái anh muốn tìm. Một khi sự thật bày ra trước mặt, anh muốn tự lừa dối cũng không được.
Mặc Tu Trần nhíu mày, nắm lấy tay anh ấy, đặt cái túi trong suốt vào tay anh ấy, trầm giọng nói: “Cậu tự mình cân nhắc xem có nên làm hay không, tôi hy vọng một trong hai người chúng ta có thể hoàn thành tâm nguyện.”
Nói xong, Mặc Tu Trân đứng dậy sải bước ra khỏi phòng làm việc.
Cửa đóng lại, Cố Khải vẫn không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế đó, ngây ngốc nhìn chiếc túi trong suốt trong lòng bàn tay, lúc này tóc ở bên trong trông có vẻ nặng tríu.
Bên tai anh, mẹ anh cuối cùng cũng kiệt hết sức lực, ngắt quãng nói: “Khải Khải, hứa với mẹ…nhất định…phải tìm được…em gái của con…”
Gia đình anh là một gia đình y học có tuổi đời hàng thế kỷ, cả anh và ba đều là những bác sĩ nỏi tiếng nhưng lại không thể chữa khỏi bệnh tim cho mẹ anh, anh nhìn mẹ chết trong suy sụp.
Cắn chặt môi mình, những ngón tay dài và từng khớp xương của Có Khải từ từ uốn cong, cầm chặt chiếc túi, Tu Trần nói đúng, trong hai người họ nên có một người thực hiện được tâm nguyện của mình.
Buồi chiều, chưa đến ba giờ, Ôn Nhiên đúng giờ đã có mặt ở sân bay.
Bạch Tiểu Tiểu đi theo đám đông ra khỏi cửa kiểm tra an ninh, ôm Ôn Nhiên một cái thật chặt.
“Nhiên Nhiên, tớ mang về cho cậu rất nhiều quà, cậu nhất định sẽ thích.”
Ngoại trừ da hơi rám nắng thì Bạch Tiểu Tiểu không có thay đôi gì, sau khi ra ngoài được một lúc, cô ây trông rât năng động.
“Cậu về gấp như vậy, còn kịp mua quà à?”
Ôn Nhiên liếc nhìn vali của cô ấy, mỉm cười hỏi.
“Có phải tớ tạm bợ mua đâu, tớ đi đến đâu thấy món gì thích liền mua. Còn có mấy món ăn vặt đều là đồ cậu thích đó.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi sân bay, xe của Ôn Nhiên dừng hơi xa, khi đi tới chỗ đậu xe thì cô vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở trong bãi đậu xe.
Bạch Tiểu Tiểu đang nói chuyện nhìn thấy Ôn Nhiên đột nhiên dừng lại, cô ấy kinh ngạc quay đầu đi theo, khi cách chỗ người đàn ông bên cạnh chiếc Aston màu đen đó vài bước, cô ấy buột miệng nói: “Nhiên Nhiên, đó chẳng phải là Mặc Tu Trần à? Người phụ nữ đó là ai thế?”
Ôn Nhiên mím môi không nói lời nào, nhìn Mặc Tu Trần cùng người phụ nữ tóc ngắn ăn mặc sành điệu cùng nhau lên xe, sau đó thu lại ánh mắt thản nhiên nói: “Đi thôi!”
“Nhiên Nhiên, cậu cũng không biết người phụ nữ kia sao?”
Lên xe, Bạch Tiểu Tiểu quan tâm hỏi, cô ấy có thể nhìn ra, ngoài mặt Ôn Nhiên không nói gì nhưng trong lòng hẳn là có chút không thoải mái. Vừa rồi không biết Mặc Tu Trần và người phụ nữ kia đứng ở ngoài xe nói chuyện gì, người phụ nữ đó cười thật rực rỡ xinh đẹp.
Mặc dù Mặc Tu Trần không cười rực rỡ như cô ấy, nhưng khóe miệng khẽ cong cong cười, giữa hai lông mày cũng không có sự thờ ơ xa cách.
Ôn Nhiên cười nhạt một tiếng, nhẹ giọng nói: “Tớ không quen, có lẽ là bạn của anh ấy. Tiểu Tiểu, cậu về nhà hay là đi đâu?”
Thấy cô không muốn nói thêm, Bạch Tiểu Tiểu cũng không hỏi nữa, cúi đầu thắt dây an toàn, đáp: “Về nhà trước đi, tớ về lấy chiếc vòng đó rồi mới đến Tiêu thị sau. “
“Cậu muốn đi đưa cho Tiêu Dục Đình?”
Ôn Nhiên nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu Tiểu, trong lòng có chút lo lắng không biết cô ấy có bị đả thích không.
Bạch Tiểu Tiểu cảm thấy thích thú với cái nhìn của cô, nhìn cô một cái rồi nói đùa: “Nhiên Nhiên, cậu đừng nhìn mình bằng ánh mắt khó chịu và dị thường đó có được không hả? Tớ chỉ không muốn trở thành một người phụ nữ bị bỏ rơi nên phải chủ động giải tán hôn ước này. Là tớ không cần Tiêu Dục Đình nữa!”
Ôn Nhiên cười khúc khích, giơ ngón tay cái lên cho Bạch Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, cậu nói đúng. Nên như vậy, trên thế giới này có rất nhiều đàn ông tốt hơn Tiêu Dục Đình hàng nghìn lần. Chờ cậu trả lại chiếc vòng tay, hôn ước phá bỏ, tối nay chúng ta phải ăn mừng một bữa. Cậu cuối cùng cũng không còn là vợ chưa cưới của Tiêu lăng nhăng nữa rôi!”
Bạch Tiểu Tiểu cười rạng rỡ: “Ừm, tối nay phải ăn mừng tử tế, không say không về!”
“Nhiên Nhiên, lát nữa cậu đi cùng tớ tới Tiêu thị nhé!”
Bạch Tiêu Tiêu dừng lại một lúc, sau đó lại nói thêm một câu nữa, miệng thì sảng khoái nói như vậy nhưng trong lòng không thể không buồn. Cho dù lần trước cô ấy nói sẽ không thích Tiêu Dục Đình nữa, nhưng thích người ta đã nhiều năm như vậy rồi, sao có thể nói quên là quên ngay được.
Trong lòng Ôn Nhiên biết rõ, không chút do dự đồng ý: “Không thành vấn đè!”
Ôn Nhiên đưa Bạch Tiểu Tiểu về nhà, ở nhà chỉ có bảo mẫu, cô ấy cầm lấy chiếc vòng rồi nhanh chóng đến Tiêu thị.
“Tiểu Tiểu, em có muốn gọi cho cô và chú nói một tiếng không?”
Ôn Nhiên từ kính chiếu hậu liếc nhìn Bạch Tiểu Tiểu đang ngồi ghế phụ nhìn chằm chằm chiếc vòng, cau mày nhẹ giọng hỏi.
Bạch Tiểu Tiểu chớp mắt, giọng nói có chút thất thường ở trong không gian kín: “Không cần đâu, ba mẹ tớ sẽ không phản đối.”
Ôn Nhiên kêu ồ một tiếng, còn muốn nói gì đó, khi nhìn thấy Bạch Tiểu Tiểu cát chiếc vòng đi rồi nhắm mắt lại, lời đến bên môi lại nuốt trở lại.