Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, nhân viên trong công ty nhìn thấy Lịch lão gia khí thế uy quyền từ trên xe xuống là mọi người liền sắp xếp ngay ngắn lại thành hai hàng cúi đầu chào ông, Lịch lão gia không nói gì chỉ đưa tay ra hiệu cho mọi người giải tán, khí thế tựa như một vị vua vừa quyền lực và uy nghiêm, đôi lông mày nhíu lại nghiêm nghị từng bước đi thẳng đến thang máy.
“Chào Lịch lão gia.”
“Lịch thiếu đang ở đâu?”
Nhân viên thấy ông hôm nay có vẻ khác với ngày thường nên có chút e dè run sợ liền ngập ngừng nói.
“Lịch thiếu... anh ấy đang ở phòng làm việc ạ.”
“Lịch lão gia có cần báo với Lịch thiếu không?”
Lịch lão gia liền lắc đầu rồi nhanh chóng ấn nút tầng mười, mọi người nhìn thấy ông rời đi rồi bắt đầu tụ lại một nhóm bàn tán về sắc mặt của ông, có vẻ như sắp có chuyện gì xảy ra vậy giây phút mà ông đi ngang thôi cũng lạnh cả người, chỉ mong công ty sẽ có một ngày bình yên.
“Hình như trời sắp mưa rồi thì phải.”
“Hôm nay đi ăn đồ nướng đi nha, trời này ăn đồ nướng thì ngon lắm.”
“Chỉ mong là Lịch thiếu và Lịch lão gia tâm sự nhanh chóng để giải tán cho mọi người về thôi.”
Ai nấy cũng nhìn nhau rồi than ngắn thở dài. Lịch lão gia vừa đến tầng mười thì Lập Tân cũng từ phòng làm việc của Lịch Bắc Dạ đi ra, thấy ông khí chất uy nghiêm hùng hùng tiến tới phòng của Lịch Bắc Dạ thì Lập Tân khựng người lại quay đầu đẩy cửa thông báo với Lịch Bắc Dạ.
“Lịch thiếu, lão gia tới rồi!”
Lịch Bắc Dạ nghĩ đó chỉ là chuyện bình thường thôi nên anh không mấy quan tâm mà tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính, Lập Tân cố diễn tả sắc mặt của ông khi hậm hực bước tới giống như là sắp có chuyện gì xảy ra vậy nhưng Lịch Bắc Dạ lại không nghe và để tâm vì anh nghĩ Lập Tân nói đùa trêu anh mà thôi, Lịch lão gia từ đó đến giờ rất thương anh nên không có chuyện ông tức giận và có cái khí thế như vậy đâu.
“Lập Tân cậu muốn lãnh lương sớm đúng chứ?”
“Không đâu ạ, tôi nói thật đấy Lịch thiếu.”
Vừa nói dứt lời thì cánh cửa mở bật tung ra, Lập Tân nuốt nước bọt, đôi chân run run sau đó liền cúi đầu chào Lịch lão gia, ông không quan tâm đến Lập Tân mà lướt ngang mặt cậu sau đó để lại một câu.
“Cậu ra ngoài đi tôi nói chuyện với cháu tôi một chút!”
“Vâng...vâng ạ, Lịch thiếu bảo trọng nhé.”
Lập Tân nói nhỏ dần và ra hiệu với Lịch Bắc Dạ, quả đúng như những gì Lập Tân miêu tả lúc nãy, Lịch lão gia thật sự đang rất nóng giận, anh không biết mình đã làm gì để ông nóng giận như vậy, anh đứng dậy kéo ghế để cho ông ngồi sau đó cúi đầu hai tay chắp ra sau lưng, tư thế chờ đợi nghe bài ca từ miệng của ông.
“Ông nội, hôm nay có chuyện gì mà nội lại đến đây vậy ạ, sao không gọi cho con để con chuẩn bị nghênh đón?”
Lịch lão gia liền thở dài một hơi, lúc này anh đi tới rót cho ông ly trà rồi nhẹ đặt xuống bàn và tiếp tục đứng bên cạnh, ông cầm lấy ly trà uống một ngụm như làm mát lại cơ thể để tránh mình bớt nóng giận mà nổ tung nơi này mất, ông không nói thì càng làm anh có vẻ bất an.
“Con có gì giấu nội không? khai ra đi!”
Đột nhiên hỏi như vậy làm Lịch Bắc Dạ ngơ ngát, anh chẳng hiểu ông đang muốn anh khai ra vụ việc gì, suy nghĩ một lát sau anh liền đáp.
“Con làm gì có chuyện để giấu ạ? Mà ý nội là sao, nội muốn con khai về điều gì?”
Lịch lão gia liền nhíu mày đặt ly trà mạnh xuống bàn rồi nói lớn.
“Vẫn còn giả ngu ngơ sao? hay là con có quá nhiều điều giấu nội nên mới không biết trả lời thế nào đúng chứ?”
Lịch Bắc Dạ bắt đầu suy nghĩ về chuyện bản thân mình giấu ông thì cũng chỉ có chuyện đó mà thôi, nhưng anh không nghĩ rằng ông sẽ phát hiện và đang nói về nó đâu, hai tay anh giấu phía sau vì những lúc rối trí anh thường sẽ đan tay vào nhau tỏ vẻ lo lắng, thấy hành động của Lịch Bắc Dạ thì ông liền biết ngay, nuôi cháu từ nhỏ đến lớn ông không hiểu anh thì còn ai hiểu nữa đây?
“Con... thật sự không có giấu gì ông cả.”
Lịch Bắc Dạ vẫn kiên quyết cãi lại minh oan cho bản thân mình, lúc này Lịch lão gia gật đầu vài cái sau đó liền quăng xuống bàn mấy tấm ảnh mà mình đã nhờ người ta chụp lén được, Lịch Bắc Dạ sửng sốt khi thấy những tấm ảnh đó được chụp rấ rõ nét, từ ảnh ông cho người chụp và cả tấm ảnh của Thẩm Nhất Đang chụp đêm hôm đó.
“Còn chối không?”
“Con... “
Lịch Bắc Dạ cắn chặt răng hai mắt bắt đầu né tránh ánh mắt của Lịch lão gia, giây phút bị phát hiện bí mật anh thầm giữ kín bao lâu nay cuối cùng cũng bị phát hiện rồi, đúng là cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra, anh biết mình không thể giấu chuyện này cả đời nhưng lại không nghĩ rằng ông lại phát hiện nó sớm như vậy.
“Con xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi mà hãy thừa nhận.”
“Vâng, con thực sự làm điều đó.”
Sau khi có câu trả lời cho mình thì Lịch lão gia liền im lặng, ông chắp hai tay lại gục đầu xuống, thấy ông buồn rầu về chuyện của mình như vậy lam lòng anh cũng nặng trĩu, nhưng tại sao ông lại biết chuyện này? Anh bắt đầu nhớ đến Thẩm Nhất Đang, mọi chuyện chắc chắn là do cô mà ra cả.
“Là ai đã nói với ông điều đó? Là cháu dâu của ông đúng không?”
Lịch lão gia liền lắc đầu trầm giọng đáp.
“Không có ai cả con đừng có mà vu oan cho người khác, là nội đã nghi con từ lâu rồi nên cho người theo dõi con đấy, con cũng hay lắm dám giấu ông lâu đến vậy ư? Ta giao cho con quản lý công ty vẫn chưa đủ sao, còn muốn làm nghề trái pháp luật như vậy, con muốn chọc giận ông đúng chứ?”