Thời gian luyện tập của Thẩm Nhất Đang kéo dài cũng khá lâu, hôm nay Cao Dĩ Huyên đến khá trễ vì anh muốn để cho mọi người một khoảng thời gian để ôn luyện sau đó mới đến để kiểm tra và sửa chữa thêm, anh vừa từ phòng của hiệu trưởng xuống trên tay là tấm văn bản nội dung của buổi lễ, anh mãi đọc mà vô tình đụng phải ai đó.
“Ơ... Kim Nghiên em không sao chứ?”
Cao Dĩ Huyên nhìn thấy Triều Kim Nghiên liền nhanh chóng đỡ cô đứng dậy, do chú tâm quá mà đụng ngã cô thật sự anh cảm thấy vô cùng có lỗi, cô gái mong manh yếu đuối này càng nhìn anh lại càng muốn che chở và bảo vệ cho cô, nhìn thấy đôi chân của cô có chút sưng đỏ và vết hằn của giày múa để lại xem ra cô đã nỗ lực luyện tập rất nhiều đến nổi chân sưng cả lên thế kia.
“Em không sao thưa thầy.”
Triều Kim Nghiên liền nắm tay của anh rồi đứng dậy, cô vừa định đi thì Cao Dĩ Huyên giữ tay của cô lại.
“Sao không về lớp? Em định đi đâu?”
“Hiện tại bây giờ bạn học Thẩm đang luyện tập, em cũng luyện xong rồi bây giờ em định đi tìm chút gì đó ăn ạ.”
Cao Dĩ Huyên gật gù rồi buông tay cô ra, nhưng ngay sau đó anh liền nghĩ gì đó rồi chạy đuổi theo cô đi tới nhà ăn. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Triều Kim Nghiên đang ngồi ăn miếng bánh sandwich và một ly nước lọc, nhìn thôi cũng thấy bữa ăn rất giản dị như thế làm sao đủ dinh dưỡng để có sức lực mà tập luyện được chứ.
Anh đi tới quầy ăn gọi vài món bổ dưỡng thêm và mang đi tới bàn của cô, dù sao hôm nay cũng không có gấp dạy chỉ là buổi học tự do nên mọi người có thể luyện tập không cần giảng viên, Triều Kim Nghiên ngẩng đầu lên nhìn thấy anh thì giật mình tròn xoe mắt hỏi.
“Thầy Cao... sao thầy lại ở đây? chẳng phải thầy đi về lớp rồi à?”
Cao Dĩ Huyên đặt mâm đồ ăn của mình xuống rồi đẩy qua trước mặt cô, Triều Kim Nghiên chớp đôi mắt với vẻ khó hiểu đúng là càng nhìn càng có nét đáng yêu thế nào ấy, mà nhìn kỹ Triều Kim Nghiên quả thật rất giống Thẩm Nhất Đang cứ như hai giọt nước nhưng mà nét ngoài lẫn tính cách của cả hai hoàn toàn trái ngược nhau, tài năng của cả hai cũng ngang ngửa nhau, nhưng có điều gia cảnh của Triều Kim Nghiên không được tốt bằng Thẩm Nhất Đang, một người xuất sắc sinh ra ở vạch đích như Thẩm Nhất Đang thì anh không mấy để mắt đến chỉ có Triều Kim Nghiên ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến anh rất yêu mến và có thiện cảm tốt.
“Chỉ là thầy cũng hơi đói nên đi ăn luôn, mà thầy lỡ gọi nhầm mấy món này rồi, nếu em không chê vậy em ăn mấy món này có được không?”
Triều Kim Nghiên nhìn mấy món trước mặt khẽ nuốt nước bọt một cái, hàng ngày tiền của cô chỉ đủ mua mấy gói mì và sandwich để ăn thay vì bữa cơm dinh dưỡng như thế này, mỗi khi tan học xong là cô liền đi đến chỗ làm thêm những lúc rảnh rỗi là cô đi làm thêm để kiếm chút ít dành dụm, bữa ăn này quá cao sang rồi.
“Nhưng mà...”
Triều Kim Nghiên còn chưa nói hết thì anh đã lấy thìa lấy một ít đưa lên miệng của cô, hai mắt của cô bắt đầu sáng bừng lên, phải nói là đồ ăn này rất ngon, Triều Kim Nghiên tập luyện nhiều quá nên mất sức cô cần nạp năng lượng thật nhiều nếu không cơ thể cô sẽ tiều tụy và yếu ớt tới đó mà không đủ sức múa nữa thì khổ.
“Ngon không? em cứ ăn tự nhiên, mà Kim Nghiên này em sống ở đâu thế gần thành phố không?”
Triều Kim Nghiên nuốt hết mớ thức ăn mà Cao Dĩ Huyên đúc vừa rồi thì trả lời.
“Em ở ngoại ô cách thành phố cũng không xa lắm.”
Triều Kim Nghiên liền ăn lấy ăn để, nhìn cô ăn ngon như vậy anh cũng cảm thấy vui vô cùng.
“Vậy thường ngày em ở đâu khi đi học về? Hay là em về thẳng nhà luôn?”
“Em làm thêm ở quán nướng đường B khu A sau khi tan học rồi sau đó em chạy xe về nhà ạ.”
Nghe cô kể về cuộc sống thường ngày của bản thân thì anh lại càng có cảm tình với cô nhiều hơn, một cô bé mới mười tám tuổi thôi đã nghị lực như vậy, sinh ra không được mai mắn như bao người khác nhưng trời phú cho cô một khả năng mà không phải ai cũng có được, và cả bản tính lương thiện ấy cứ như một thiên sứ nhỏ vậy.
“Em đi xe máy sao?”
“Vâng ạ.”
“Thầy cũng ở gần khu A, nếu cần gì cứ gọi cho thầy nhé đừng ngại.”
Cao Dĩ Huyên lấy ra tấm thẻ có ghi địa chỉ và số điện thoại của anh trên đó, Triều Kim Nghiên liền nhận lấy và gật đầu nhẹ nhàng, cô nâng niu tấm thể trên tay và nở nụ cười tỏa nắng, một người con gái nhỏ bé mỏng manh càng nhìn càng muốn trở thành điểm tựa cho cô, anh không biết có phải mình đã say nắng cô gái nhỏ này rồi không nữa.
“Sau này nếu Thẩm Nhất Đang có làm khó em thì hãy nói với tôi nhé.”
“Vâng ạ nhưng mà bạn ấy tốt lắm không làm gì em đâu.”
Đến bây giờ mà Triều Kim Nghiên vẫn còn nói tốt cho Thẩm Nhất Đang, đổi lại anh thì anh đã giận Thẩm Nhất Đang lắm, từ dọa ma rồi còn làm khó Triều Kim Nghiên nữa, đúng là tiểu thư sinh ra trong nhung lụa rồi thì lên mặt kiêu căng, bản tính đó thật khiến anh chán ghét.
Cả hai cùng nhau tâm sự về bản thân rồi dùng bữa rất vui vẻ, nhờ nói chuyện với Cao Dĩ Huyên mà cô đã trút được tâm sự nặng nề trong lòng mình, cô cảm thấy anh là người tốt nhất từ trước đến nay mà cô từng gặp, cô chỉ mong một ngày nào đó bản thân thành công nhất định sẽ báo đáp ân tình của anh.