Dù không đồng ý đi chăng nữa thì người quyết định cũng là Cao Dĩ Huyên, cô hiện tại có thân phận cao quý nhưng cô đến trường rồi thì phải chấp nhận nghe theo những gì giảng viên đưa ra, Thẩm Nhất Đang đúng là ngày càng quá quắt không coi ai ra gì cả, Cao Dĩ Huyên nhất quyết phải để Triều Kim Nghiên diễn vở Cinderella lần này.
“Tôi đã quyết định rồi, thay vì lo lắng bản thân bị hạ thấp sao em không lo chuẩn bị cho buổi lễ đi chứ? Đến đó mà vụn về loạn choạng là không được đâu.”
“Thầy!”
Thẩm Nhất Đang thấy Cao Dĩ Huyên từ đó đến giờ luôn kiếm cách để chọc điên cô lên, anh ta lúc nào cũng đối đầu với cô cả nhưng được thôi! Cô sẽ cho Cao Dĩ Huyên thấy tài năng của mình đủ lấn áp cái vở diễn của Triều Kim Nghiên như thế nào, hai mắt cô chứa đầy sự tức giận trong đó nhưng cô hiện tại không thể làm gì được anh ta cả.
“Vâng, em sẽ đợi xem cái vở diễn nào sẽ đạt thành tích cao hơn.”
Thẩm Nhất Đang nói rồi nhanh chóng rời khỏi lớp học, không khí bắt đầu trở nên trầm lặng hơn, do tâm trạng của cô không được tốt nên dẫn đến muốn tìm một trò gì đó để mua vui cho mình, cô ngồi bên cầu thang nghịch điện thoại đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô nhanh chân đi về phía lớp của Lục Kỳ với ánh mắt nham hiểm.
“Suýt chút nữa là quên rồi, có trò vui để chơi rồi đây.”
Cô đứng trước lớp của Lục Kỳ lén đưa mắt nhìn vào thấy Lục Kỳ đang đứng trên sân khấu tập luyện cũng rất nhiệt huyết, cô thì không để tâm cái tài năng thấp kém ấy của Lục Kỳ rồi, quả thật kể từ khi cô ta bước chân vào Thẩm gia cô mới nhận ra là cô ta chẳng có cái gì gọi là hơn cô cả, chỉ có điều máu tiểu nhân của cô ta hơn cô vài phần thôi.
Phì cười một cái rồi nhìn sang Lãnh Thiên Sơ, thấy gương mặt đó thôi cũng đủ khiến cô chán ghét rồi.
Thẩm Nhất Đang liền gửi những tấm ảnh mà mình đã chụp lén được lúc ở nhà hàng, đôi môi nhếch lên cao hé lộ hàm răng trắng đầy vẻ thích thú.
“Nội bộ sẽ lục đục lắm đây.”
Sau khi tan học, Thẩm Nhất Đang vừa đi ra tới cổng thì bị Lãnh Thiên Sơ níu tay lại, cô chán ghét hất tay anh ta ra giữa trường mà anh ta chơi trò ôm ôm ấp ấp như vậy muốn để người khác chú ý đến sao? không biết anh ta lại định bày trò gì nữa, trong khi đang hẹn hò với Lục Kỳ lại bày trò ngọt ngào thân mật như thế muốn cô được lên trang thông tin của trường lần nữa chứ gì?
“Muốn bày trò gì đây? anh chẳng qua chỉ là con chó để cho Lục Kỳ sai khiến thôi dù anh có làm gì cũng không thể kéo tôi xuống được đâu.”
“Nhất Đang... từ đầu đến cuối anh vẫn làm theo kế hoạch của em mà, tại sao em lại nghĩ anh là kẻ xấu xa theo phe cô ta chứ? Anh vì em làm không biết bao nhiêu chuyện bây giờ đổi lại em lại ghét bỏ căm hận anh như vậy, em có biết bản thân mình quá đáng lắm không hả?”
Lúc này trong trường cũng tan học gần một nửa rồi nên không ai để ý lắm về chuyện của họ, nghĩ là người một nhà nói chuyện với nhau nên ai cũng nhanh chân để về không thèm để tâm, lúc này Lục Kỳ cũng vừa đi tới cô ta vẫn chưa phát hiện ra những thứ có trong điện thoại mà Thẩm Nhất Đang gửi lúc nãy, đã cố gắng luyện tập quá nhiều rồi nên chân của Lục Kỳ vô cùng ê ẩm, tâm trạng không tốt cộng thêm sự mệt mỏi khiến Lục Kỳ như muốn điên lên, lại còn chứng kiến cảnh tình chàng ý thiếp của Thẩm Nhất Đang và Lãnh Thiên Sơ.
“Lãnh Thiên Sơ.”
Thẩm Nhất Đang thấy gương mặt của Lục Kỳ không có vẻ gì là sốc khi cô gửi những tấm ảnh đắt giá đó cả, nên cũng hơi hụt hẫng một chút.
“Người yêu đến rồi kìa, tôi bận rồi phải đi đây.”
Thẩm Nhất Đang nhanh chóng rời khỏi đó và lên xe đi mất, cô gọi điện cho Thẩm Hứa thì hay tin ông ta không có nhà, đúng là buồn cho cô thật đấy vốn dĩ định có ông ấy ở nhà thì mọi chuyện sẽ càng thú vị hơn nữa, nhưng không sao có thể mở màn dạo đầu trước để làm cho người đàn bà đó sợ xanh mặt trước rồi cô sẽ nói cho Thẩm Hứa biết.
“Đúng là thời tới cảng không kịp rồi.”
Chiếc xe dừng lại trước Thẩm gia, cô nhanh chân sải bước đi vào nhà, người giúp việc nhìn thấy cô như nhìn thấy ma mặt mày tái xanh nhanh chóng cúi đầu chào cô, Thẩm Nhất Đang hiên ngang đi thẳng vào nhà thì đột nhiên nghe giọng nói của Lục Diễm phát ra từ phía sau vườn, cô bẽn lẽn đi tới rồi lén la lén lúc nghe cuộc trò chuyện qua điện thoại của bà ta.
“Vẫn còn vương vấn người cũ ư?”
Đợi sau khi Lục Diễm trò chuyện xong thì cô lộ diện đi tới từ phía sau lưng Lục Diễm, bà ta vừa quay đầu lại nhìn thấy cô liền xanh mặt mày lùi vài bước về phía sau, trái tim dường như đập loạn choạng sắp rơi xuống đất, cô có phải là âm hồn bất tán hay không sao lại xuất hiện sau lưng như thế này, Thẩm Nhất Đang nở một nụ cười thân thiện vừa có vài phần nham hiểm giọng châm chọc.
“Xem ra không chỉ có ba tôi là người lăng nhăng nhỉ? Cũng hợp lắm đó.”
“Con nói cái gì vậy mẹ nghe không hiểu? Mà con...con về từ lúc nào vậy, chúng ta vào nhà uống trà đi nhé.”
Cố đánh lạc hướng Thẩm Nhất Đang, cô chỉ nhẹ cúi đầu ánh mắt như thấy được sự lo sợ run rẩy của bà ta, trò chơi dồn người khác vào đường cùng thế này đúng là vui thật đấy.