Sau khi giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp Lịch Bắc Dạ cũng quay về phòng của mình, Thẩm Nhất Đang ngồi bệt xuống giường vuốt ngực thở phào, đúng là cái mạng của cô cũng khá lớn suýt chút nữa là bị Lịch Bắc Dạ xơi tái rồi, chỉnh sửa trang phục ngay ngắn lại cô nhẹ vuốt ve mái tóc của mình, cũng may lúc đó anh không có xuống tay cắt nó nếu không cô có chết cũng liều mình giết anh cho bằng được.
Thẩm Nhất Đang vì câu nói mẹ muốn chải tóc cho cô mà cô đã nuôi dưỡng mái tóc dài và dày hơn, hằng năm cô chỉ tỉa cho ngắn bớt một chút thôi chứ không dám cắt ngắn quá mức quy định của mình, cô vẫn mong đợi điều gì chứ? Bà ấy đã mất từ khi cô lên sáu tuổi rồi, Thẩm Nhất Đang lúc nãy đã mơ thấy một giấc mơ rằng mẹ quay về và đã ôm cô chặt vào lòng, cũng do cái tên Lịch Bắc Dạ làm phá hết khung cảnh đó.
“Đồ khốn anh cứ đợi đó, tôi sẽ quậy cho đến khi anh thả tự do cho tôi thì thôi.”1
Cô lấy lược nhẹ chảy chuốt lại mái tóc của mình, đến khi thấy vừa ý rồi nằm xuống giường ngủ, ánh mắt của Lịch Bắc Dạ lúc đó thật khiến cô ám ảnh và sợ hãi, cô cũng không ngờ rằng bản thân lại gan lớn như vậy dám đương đầu với anh ta dù biết kết cục sẽ không được tốt, cô nhìn lại cổ tay của mình đã bị siết chặt đến đỏ cả lên.
“Không nghĩ nữa, ngủ nhanh nào mai còn phải đến trường.”
Nhanh chóng xóa đi những suy nghĩ về Lịch Bắc Dạ sau này cô còn phải đấu tranh với anh ta dài dài mà, nên dưỡng sức nhiều hơn, lần sau cô sẽ không để anh ta trên kèo như vậy đâu.
Ngày hôm sau, Thẩm Nhất Đang đã dậy sớm và chuẩn bị tươm tất cho ngày trở lại trường của mình, vắng bóng cũng được mấy ngày rồi không biết ở trường có tin gì hot không nhỉ? Bộ đồng phục của trường đại học nghệ thuật Thuần Phát quả là thiết kế dành riêng cho lớp quý tộc, chiếc nơ màu đỏ có đính kèm một viên pha lê đỏ tạo điểm nhấn cho cổ áo, chiếc áo vest xanh đen phối đỏ kèm logo thương hiệu của trường đại học danh tiếng, cùng tone màu với áo là chiếc váy xếp ly ngắn trên đầu gối, không đơn điệu nhưng mang nét đáng yêu của nữ sinh trường Thuần Phát.
Toát lên mình bộ đồng phục với giá trị một ngàn đô cũng đủ biết về ngôi trường đại học mà Thẩm Nhất Đang đang theo học nói về danh tiếng thì đứng hạng tầm cỡ của nước. Ngôi trường đó hiện tại người được xem là cao quý và quyền lực nhất có lẽ là Thẩm Nhất Đang đến kế tiếp đó là Lục Kỳ và Lãnh Thiên Sơ kế tiếp là Kì Nhi và Tuệ Mai, gia đình của những người học ở đây đều được thuộc tầng lớp cao quý nhưng về độ giàu có và chịu chơi có lẽ là thuộc về Thẩm Thị.
Thẩm Nhất Đang bước xuống cầu thang thì vô tình nhìn thấy Lịch Bắc Dạ đang ngồi ở bàn ăn, cô khựng người lại cảm thấy có chút ám ảnh về người đàn ông này, cô muốn giữ khoảng cách với anh. Nhưng phải chịu đựng những tháng ngày đối diện và gặp mặt anh thường xuyên cũng đủ khiến cô nổi cả da gà.
“Còn không mau đến ăn đi, đứng thập thò làm gì?”
Giọng nói lạnh nhạt của Lịch Bắc Dạ vang lên, anh ta có con mắt ở phía sau đầu sao? sao có thể biết được cô đang nép phía sau chứ? Cô khẽ nuốt nước bọt một cái quả đúng là người đàn ông nguy hiểm. Cô nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, vẫn như thói quen thường lệ cô sẽ trực tiếp ngồi xuống ăn không cần phải mời ai.
Vừa đưa đũa định gắp đồ ăn thì bị chiếc đũa của Lịch Bắc Dạ cản lại, cô quay sang trừng mắt tỏ vẻ khó hiểu.
“Muốn gì nữa đây? bảo lại ăn mà không cho gắp thức ăn ăn sao? nếu vẫn còn để bụng chuyện hôm qua thì tôi xin phép không ăn nữa.”
Thẩm Nhất Đang nói xong liền đặt đũa xuống mang một tiếng động khá lớn cố ý tỏ vẻ dằn mặt Lịch Bắc Dạ, đúng là vẫn chứng nào tật nấy không thể sửa được. Lịch Bắc Dạ liền nắm lấy tay của cô kéo lại.
“Quên tôi dặn gì rồi sao? lên bàn ăn mà không biết mời ai mà cứ xông vào là ăn vậy à?”
“Ở nhà tôi đã quen vậy rồi, giờ cho ăn thì ăn không cho thì thôi đừng vòng vo.”
Cô trợn mắt lên nói với vẻ kiêu ngạo, đôi tay của Lịch Bắc Dạ cầm lấy con dao xoay xoay mấy vòng, vẻ mặt hai người lại toát ra một luồng sát khí cực mạnh, chỉ cần tiếp xúc với nhau là lại có chuyện, những người giúp việc không dám lên tiếng hay tạo ra tiếng động gì, cứ nghĩ tới cảnh ngày ngày phải chứng kiến đôi vợ chồng trẻ này cãi nhau cũng đủ điên đầu lên rồi.
“Nếu cô vẫn cứng đầu như vậy thì nhịn đi!”
“Hừ, không ăn nữa, tôi ghét nhất là những kẻ khiến tôi mất khẩu vị.”
Thẩm Nhất Đang liền đứng dậy xách ba lô đứng dậy rồi đi ra xe, Lịch Bắc Dạ đưa tay xoa xoa hai bên thái dương đau đầu vì tại sao lại có một cô vợ như thế này? Một thiếu nữ trong độ tuổi nổi loạn ngông cuồng không xem ai ra gì như vậy, ngay cả một người đáng sợ như Lịch Bắc Dạ cũng phải ngán ngẫm, anh liền đặt đũa xuống không ăn nữa, tuy nói là cho Thẩm Nhất Đang nhịn nhưng vẫn căn dặn người chuẩn bị đồ ăn cho vào hộp mang đến trường cho cô.
“Lịch thiếu không đi cùng cô ấy sao?”
Lúc này Lập Tân đi tới cúi đầu hỏi.
“Không, tôi không muốn công khai chuyện tôi và cô ta lấy nhau đâu. Nhưng vẫn đến trường trong hôm nay, tôi muốn đến đó dặn dò người quản lý cô ta chặt chẽ hơn thôi.”
“Lịch thiếu đúng là để tâm đến cô ấy rồi.”
“Hừ, để tâm cái gì chẳng qua vì ông nội nên mới trông chừng cô ta thôi, đừng nói nhiều nữa mau chuẩn bị xe đi!”
Lập Tân liền gấp rút chạy ra ngoài chuẩn bị xe để đưa Lịch Bắc Dạ đến trường của Thẩm Nhất Đang, những người giúp việc nhìn bàn ăn thịnh soạn mà đầu bếp cất công nấu từ sớm cho đôi vợ chồng ấy ăn vậy mà chẳng ai thèm động đũa đến thật là lãng phí quá.