Ngày hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, Thẩm Nhất Đang vẫn còn chìm trong giấc ngủ ngon lành, cô vẫn không nhớ rõ ngày hôm nay chính là ngày cô đến Lịch gia để sinh sống, nàng công chúa vẫn còn say giấc nồng, đôi hàng mi cong vút nhẹ chớp vài cái dường như cô đã gặp ác mộng, đôi lông mày nhăn lại. Khuôn miệng thở dốc, cả người run lên.
“Tiểu thư, tỉnh dậy đi!”
Người giúp việc đi lên tận phòng để gọi Thẩm Nhất Đang dậy, cô nhẹ chớp mắt một cái rồi nhẹ mở mắt ra, trần nhà quen thuộc liền xuất hiện ngay trước mắt cô, cô nhẹ ngồi dậy ánh mắt vẫn còn mê man, vừa rồi cô đã mơ thấy gì vậy nhỉ? Khóe mắt vẫn còn đọng lại chút nước mắt, cô đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đó rồi quay sang người giúp việc đang đứng ở cửa đợi cô.
“Gì đó?”
“Tiểu thư buổi sáng tốt lành.”
“Biến hết đi, suốt ngày chỉ biết chào chào một lũ nhàm chán nói câu đó mỗi ngày không chán hả?”
Sau khi nghe cô quát người giúp việc liền nhanh chóng rời khỏi phòng để lại cô một mình, đám người đó sợ cô còn hơn sợ cọp chỉ cần cái lườm của cô thôi cũng khiến người khác sởn gai ốc rồi, tiếng quát của cô có thể vang vọng khắp cả căn nhà nhất là bộ dạng khi cô nóng giận lúc đó không ai dám lại gần.
Thẩm Nhất Đang vươn vai nhẹ một cái rồi đi thẳng vào phòng tắm, cô đưa tay nghịch ngợm dòng nước ấm trong bồn, nhẹ nhặt lấy một cánh hoa hồng lên ngửi mùi cũng như vậy không khác ngày thường chút nào, sống trong sa hoa ăn sung mặc sướng đây là điều ai mà chẳng thích nhưng sung sướng thế này cô thật sự không ham chút nào, vì tâm trạng sắp bị gả đi nên trong lòng lúc nào cũng bực tức khó chịu.
Cánh cửa phòng tắm bật mở, Thẩm Nhất Đang chỉ quấn ngang người một chiếc khăn tắm rồi đi tới bàn trang điểm nhẹ nhàng lau tóc, lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!”
“Tiểu thư, để tôi chải tóc cho cô.”
Người giúp việc khép nép đi tới gần cô, cô cũng quen với việc chăm sóc như thế này rồi nên cô cũng lười phải chải tóc, cô liếc mắt nhìn vào gương người này có vẻ là người mới đến thì phải trông già cả như thế này có thể làm được gì chứ? Cô cũng im lặng để cho bà ta giúp cô chải tóc, có vẻ hôm nay người này cũng xui xẻo lắm mới phục vụ cho cô ngay lúc tâm trạng không tốt, nhưng chỉ hôm nay thôi từ nay cô đã không còn ở nơi này nữa rồi.
“Cẩn thận cái tay của bà làm đau tôi đấy.”
“Vâng ạ.”
Đôi bàn tay của bà ấy lúc đầu có hơi vụn về nên làm cho Thẩm Nhất Đang có hơi khó chịu, đột nhiên chiếc lược vướng vào tóc của cô làm cho tóc của cô bị rối hơi khó gỡ ra, Thẩm Nhất Đang liếc mắt một cái rồi đứng dậy quát lớn.
“Bà có biết chảy đầu không hả có việc như vậy cũng không làm xong kêu Tiểu Kiều lên chải tóc cho tôi, còn đứng đó mau đi ngay!”
“Xin lỗi tiểu thư, tôi thật sự xin lỗi tôi sẽ đi ngay đây ạ.”
Đúng vậy đây chính là tính cách ngang bướng khó dạy của cô tiểu thư nhà họ Thẩm, bất kỳ ai cũng không làm vừa lòng của cô, nhất là những người mới đến này sẽ hơi vụn về dĩ nhiên họ sẽ nhận lấy kết quả như vừa rồi, người giúp việc đó sợ đến nỗi chân tay tê cứng cả lên, ánh mắt của cô dường như muốn ăn tươi nuốt sống luôn bà, có vài sợi tơ máu hiện lên sâu trong đôi mắt bồ câu ấy.
Sau khi chải tóc xong, Thẩm Nhất Đang đi xuống nhà thì nhìn thấy Lịch Bắc Dạ đang ngồi sẵn chờ đợi cô với vẻ mặt không được tốt cho lắm, vì anh ngồi ở đây đợi khá là lâu, do nguyên nhân dậy trễ và chảy chuốt của mình cho nên khiến Lịch Bắc Dạ không thể kiên nhẫn được mà dẫn đến tâm trạng khó chịu.
Thẩm Nhất Đang vẫn như hôm qua trang điểm gương mặt nhợt nhạt chẳng khác gì xác chết trôi sông, anh không để ý điều đó anh chỉ để ý rằng cô đang cố tình câu giờ với anh, Thẩm Hứa và Lục Diễm lúc này đi tới tỏ vẻ buồn bã khi chứng kiến cảnh con gái về nhà chồng, nhưng bên trong có bao nhiêu phần là thật tình chẳng qua chỉ là đuổi được cái gai trong mắt đi thôi.
“Nhớ ngoan ngoãn nhé con, rảnh rỗi về thăm ba mẹ nhé.”
Thẩm Nhất Đang cũng không muốn tỏ vẻ khó chịu ra ngoài, cô dằn bản thân xuống rồi nhẹ cúi đầu.
“Vâng.”
Thẩm Nhất Đang nâng váy của mình đi tới trước mặt anh rồi lịch sự chào anh một cái.
“Lịch thiếu, xin lỗi vì để anh đợi lâu, chúng ta có thể xuất phát rồi.”
Lịch Bắc Dạ chỉ ừ một tiếng rồi đứng dậy cùng cô đi ra xe, Thẩm Nhất Đang lúc đầu nhìn thấy anh vô cùng bất ngờ, bản thân bận rộn rất nhiều vậy mà hôm nay lại đích thân đến đón cô, chắc có lẽ do Lịch lão gia sắp xếp chứ cũng chẳng phải do anh tự nguyện,nhìn vẻ mặt như ai dựt nợ của anh ta cũng đủ biết.
Một chiếc Bugatti Veyron màu đen, tài xế ăn mặc chỉnh tề đứng mở cửa cho hai người, Lịch Bắc Dạ bước vào rồi chìa một tay ra dìu cô, hành động tử tế ga lăng như vậy cũng có chút cứng nhắc nhưng có lòng nên cũng tạm chấp nhận, cô nhẹ đặt đôi bàn tay của mình nắm lấy tay anh rồi cùng lên xe.
Lịch Bắc Dạ hôm nay trong bộ vest đen lịch lãm, anh khá hợp với vest vì nó khiến anh trở nên chững chạc hơn và phong độ hơn, mái tóc vuốt keo nhẹ lên trước trán còn lại vài sợi tóc rơi xuống đầy nét lãng tử phong lưu, gương mặt nghiêm nghị và đặc biệt rất tiết kiệm lời nói, một người điển trai vẻ ngoài phong độ như vậy thật sự không tin rằng anh là một người thích đàn ông.
Thẩm Nhất Đang trong bộ lễ phục của Lục Kỳ, tôn lên đường cong thon thả của cô, bộ váy cúp ngực để lộ ra khuôn ngực căng tròn của thiếu nữ mới lớn, bờ vai thon mịn trắng trẻo, thân hình của cô thì quá ư là hoàn mỹ nhưng có điều gương mặt lại chẳng bù vào đâu, chỉ cần nhìn thân hình người ta sẽ nghĩ ngay đến một đại mỹ nhân nghiên nước nghiên thành, nhưng lại gương mặt thì mọi suy nghĩ trong đầu đều vỡ òa hết.
Bầu không khí ngượng ngùng và vô cùng yên tĩnh, Thẩm Nhất Đang không dám ngồi sát vào anh, hai tay cô đan vào nhau mắt nhìn ra ngoài cửa kính, cô không biết những gì Lãnh Thiên Sơ nói có đáng tin hay không, liệu anh ta sẽ đóng vai người tốt mà giúp cô chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân vô bổ này sao?
Lịch Bắc Dạ không nghĩ cô lại kiệm lời như vậy, cứ nghĩ sẽ là một cô tiểu thư mồm mép lanh chanh làm phiền người khác nhưng có lẽ không phải như vậy.