Khi bình minh vừa lên, Lịch Bắc Dạ đã bừng tỉnh dậy anh đưa mắt nhìn sang cô gái nằm ngủ say bên cạnh, vẻ mặt đầy mệt mỏi của cô cho thấy đêm qua cô đã vất vả đến thế nào. Là do anh kìm nén lâu ngày nên mới có chút mạnh bạo với cô mặc dù đã cố gắng tiết chế lại một chút tuy vậy vẫn khiến cô hao mòn sức lực.
Đôi bàn tay của anh nhẹ nhàng đưa lên chạm vào chiếc mũi cao vút thanh tú của cô rồi dần trượt xuống đôi môi anh đào căng mọng, tiếp đến những ngón tay của anh nhẹ chạm vào mái tóc mượt mà óng ả mềm mại như tơ của cô, anh nhớ mái tóc dài trước đây của cô khi đứng trước gió bồng bềnh tạo nên nét dịu dàng thướt tha của cô.
Chợt nhớ ra là bản thân hôm nay có một cuộc họp gấp ở công ty, cứ chìm đắm ngắm nhìn cô thế này sợ rằng anh sẽ trễ giờ mất, đã đình lại cuộc họp này không biết bao nhiêu lần bây giờ mà đình nữa thì bị ông nội sẽ phát hiện tới lúc đó anh không biết đối mặt với ông thế nào luôn.
Anh nhẹ hôn lên trán của cô một cái luyến tiếc đi vào phòng tắm, trong lúc này Thẩm Nhất Đang bị ánh nắng ban mai làm cho chói mắt, cô khó chịu nhíu mày một cái rồi quay đi hướng khác, nhưng khi chuyển động thì bên dưới lại truyền đến một cảm giác đau đớn khó tả.
“Đau quá.”
Cô khẽ kêu lên một tiếng rồi mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh không thấy Lịch Bắc Dạ đâu nên có chút hụt hẫng nhưng hơi ấm của anh vẫn còn đấy, có lẽ anh vừa mới rời đi, nghe tiếng nước xả trong phòng tắm cô thấy có chút bình yên, từ từ ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, đúng là bên dưới rất đau cô lẩm bẩm trong miệng thầm trách anh vài câu, vừa dứt lời thì cánh cửa phòng tắm bật mở.
Lịch Bắc Dạ đã ăn mặc chỉnh tề, chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm cùng chiếc quần tây đen ôm trọn cơ thể, dáng người của anh phải nói là quá chuẩn, và cô rất thích nhìn thấy anh trong bộ đồ kiểu thế này, bờ mông kia cũng thật là quyến rũ làm Thẩm Nhất Đang nhìn chằm chằm. anh vẫn vô tư xắn ống tay áo lên môi thì mỉm cười dịu dàng rồi quay đầu lại nhìn cô.
“Dậy rồi sao? anh phải đi làm sớm hôm nay có cuộc họp quan trọng lắm, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe nhé, anh sẽ kêu người nấu đồ ăn bồi bổ cho em.”
Anh bước tới ngồi xuống đưa tay xoa đầu cô một cách cưng chiều, Thẩm Nhất Đang đưa tay ôm lấy đôi bàn tay to lớn của anh nũng nịu dụi mặt vào bàn tay của anh.
“Vậy anh đi sớm đi!”
Lịch Bắc Dạ lại nắm lấy tay cô luyến tiếc không muốn đi.
“Làm sao đây? anh còn muốn ôm em một chút nữa.”
“Đi đi, về rồi ôm, mà này anh ăn gì chưa?”
Lịch Bắc Dạ lắc đầu tay vẫn không chịu buông cô ra.
“Chưa, một lát nữa đến công ty anh sẽ ăn luôn, thôi trễ rồi anh đi nha.”
Lịch Bắc Dạ định rời đi thì cô níu lại.
“Trưa em sẽ mang đồ ăn đến.”
“Được rồi.”
Lịch Bắc Dạ trễ đến nơi rồi còn gặp thêm chướng ngại vật ở bên dưới nhà, Lịch lão gia đang ngồi nhâm nhi trà với đôi mắt không thể đen hơn cả mặt của ông cũng đen lại dường như đêm qua đã mất ngủ nên dẫn tới thần sắc không được tốt cho lắm, anh thì lại rất tươi tỉnh vội vàng gật đầu với ông một cái nhưng bị ông chặn lại.
“Ông nội nói này, khi nào hai đứa cưới đây?”
“Dạ? Sao ông nội hỏi vậy, tụi con định là khi cô ấy học xong mới cưới mà ông nội quên rồi à?”
Lịch lão gia thở dài một hơi.
“Đêm qua hai đứa làm gì mà um sùm không để ai ngủ hết vậy? làm ông nội mất ngủ có biết không?’
Nghe nói vậy thì anh xanh cả mặt lên, không nghĩ rằng cả hai lại làm chấn động như thế, anh cúi đầu ngượng ngùng rồi bịa lý do.
“Là do tụi con đùa giỡn một chút thôi, mong ông nội bỏ qua cho tụi con nhé.”
“Đùa giỡn?”
Lịch Bắc Dạ gật đầu lia lịa.
“À? ra là đùa giỡn thôi đi làm thì đi sớm đi.”
Đợi khi Lịch Bắc Dạ rời đi thì ông chỉ biết lắc đầu thở dài một hơi, người ta nói gừng càng già càng cay, muốn qua mặt ông dễ vậy sao? cứ ngỡ ông già cả lú lẫn không biết gì chứ thật ra ông biết cả đấy mà do ông không muốn nói.
“Đùa giỡn à? tụi nó đùa như thiệt vậy, mà cũng nhờ hồi đó ông nội đùa giỡn với bà nội mày mà có ba mày đấy con ạ, tưởng qua mặt ông già này dễ vậy sao?”
Ông ngồi xuống đọc báo một lúc rồi căn dặn người giúp việc nấu vài món ngon bổ dưỡng cho Thẩm Nhất Đang, ông lại nôn nóng cho hai người sớm kết hôn rồi sinh cháu cho ông nhưng mà cả hai cứ dây dưa với nhau mãi, lại còn chuyện học hành dang dở của Thẩm Nhất Đang kéo dài hôn sự, vì tuổi già ông sợ sống nay chết mai không được nhìn thấy con cháu mình trong ngày trọng đại và chứng kiến bước chân nhỏ bé đi lại trong nhà.
Ông tỉ mỉ đi tới quan sát đầu bếp nấu ăn từng chút một rồi căn dặn.
“Hầm mấy món đó cho nhừ một chút sẽ ngon hơn.”
“Vâng thưa lão gia.”