Lịch Bắc Dạ lúc này hì hục lái xe đến nơi, nhìn khu nhà cũ bỏ hoang này anh bắt đầu lo lắng từ lúc nhìn thấy định vị của cô thì anh đã có linh cảm không tốt, gọi điện thì không bắt máy càng khiến anh lo lắng hơn, để xe ở một góc gần đó anh nhanh chóng chạy vào bên trong tòa nhà ấy, không khí im lặng đến đáng sợ, sự lạnh lẽo hoang vu của tòa nhà khiến anh có chút sởn gai óc.
“Nhất Đang, em làm gì ở đây vậy chứ?”
Anh thở dốc chạy lên cầu thang, đi từng nơi một để tìm kiếm bóng dáng của cô nhưng một nơi hoang vu thế này thì có thể làm gì được, chẳng lẽ lại đi khám phá mạo hiểm?
Ngay lúc này phía Thẩm Nhất Đang, cô đã khụy người xuống lúc này Lục Kỳ nhìn thấy cô không còn sức lực nữa nên buông bà Triều ra rồi đi tới bên cạnh cô bày ra vẻ mặt mỉa mai thô bạo rút con dao trên ngực của cô ra ngay lập tức máu theo đó mà tuôn trào ra, Thẩm Nhất Đang sắc mặt nhợt nhạt quay sang trừng mắt với Lục Kỳ miệng liên tục thở dốc siết chặt đôi bàn tay của mình lại.
“Mày còn muốn gì ở tao nữa?”
“Chán thật đấy, chưa gì mà đã gục rồi? Hay là đánh nhanh rút gọn luôn đi, thẳng đến màn kết.”
Thẩm Nhất Đang nhìn thấy Lục Kỳ đã ở quá xa mẹ của mình rồi, cô nghỉ ngơi dưỡng sức khoảng vài phút rồi đứng bật dậy nhào bổ lên người của Lục Kỳ nhưng sức lực của cô dần yếu ớt không còn mạnh mẽ như lúc bình thường nữa, cô và Lục Kỳ cứ thế mà dằn vặt nhau một lúc khá lâu.
“Con khốn này mày dám làm loạn xem tao xử bà già đó như thế nào.”
Lục Kỳ muốn ngồi bật dậy nhưng bị Thẩm Nhất Đang giữ lại, cô ta nổi giận đùng đùng dùng tay bóp chặt cổ của Thẩm Nhất Đang leo hẳn lên người của cô đè cô sát xuống đất, sau đó dùng tay đấm vào mặt của Thẩm Nhất Đang rất nhiều lần đến nổi máu ở miệng cứ thế mà tuôn trào ra, vết thương ở ngực cũng ra máu rất nhiều cô hoàn toàn trong thế bị động, tuy vậy vẫn không buông Lục Kỳ ra.
“Tao không...để...mày...đụng đến...bà...ấy đâu.”
Thẩm Nhất Đang yếu ớt nói, Lục Kỳ lúc này lấy con dao ra đâm mạnh xuống ngực của cô, Thẩm Nhất Đang trợn trắng mắt lên một giọt nước mắt chảy ra cô quay đầu nhìn sang phía bà Triều đang thót tim từ nãy đến giờ, bà nhìn cảnh con gái chịu đựng vì mình ra nông nổi như vậy bà cũng không muốn sống nữa, mẹ con nhận lại nhau chưa được bao lâu mà phải chịu cảnh này làm bà đau đớn tột cùng muốn gào lên thảm thiết.
“Vậy thì đi chết đi!”
Lục Kỳ nắm cổ áo của Thẩm Nhất Đang kéo mạnh lên, Thẩm Nhất Đang ăn trọn chí mạng nên sức lực cũng ngày càng giảm, chân tay mềm nhũn cả ra trước mắt mờ ảo cô chỉ còn nghe được tiếng kêu ư ử trong miệng của mẹ mình, là cô không đủ mạnh mẽ để bảo vệ cho bà thôi thì kiếp này cô nguyện trở thành vật hy sinh để bù đắp và bảo vệ cho bà xem như đây là sự báo hiếu cuối cùng.
“Mẹ...đừng lo...con không sao.”
Lục Kỳ mạnh mẽ kéo cô đi đến gần khu vực nguy hiểm, nơi này gió khá mạnh và lớn làm cho Lục Kỳ muốn chao đảo tuy vậy vẫn cố gắng gượng lôi Thẩm Nhất Đang đến gần đó và muốn đẩy cô xuống từ độ cao này có thể rơi xuống dòng đường đầy xe cộ đó, Lục Kỳ cười tà ác và cất giọng.
“Sắp kết thúc rồi.”
Lúc này Lục Kỳ đột nhiên bị vật gì đó to lớn đập mạnh vào đầu, cô ta không phòng bị trước được nên bị đánh gục, Thẩm Nhất Đang trong cơn mê còn nghe được giọng nói quen thuộc của Lịch Bắc Dạ, cô chớp mắt một cái gượng sức mở mắt ra nhìn thấy đúng là anh rồi, anh đang ôm lấy cô nắm chặt tay của cô trên gương mặt điển trai đó là những giọt nước mắt.
“Bắc...Dạ...”
Lịch Bắc Dạ nghẹn ngào cất giọng.
“Anh đây, em ráng cầm cự xe cấp cứu sắp đến rồi, mẹ của em cũng được anh giải cứu rồi bà ấy vẫn an toàn, còn em phải mạnh mẽ lên đấy có biết không hả?”
Thẩm Nhất Đang bật cười, miệng toàn là máu tươi bật ra, gương mặt xinh đẹp ấy nay chỉ toàn là vết bầm tím, tuy vậy nụ cười của cô vẫn luôn nở trên môi, cô đưa tay sờ gương mặt điển trai ấy rồi đùa một câu.
“Khóc...gì chứ? Xấu...trai...mất rồi, em vẫn ổn mà...”
Thẩm Nhất Đang yếu ớt nói, Lục Kỳ lúc này lấy con dao ra đâm mạnh xuống ngực của cô, Thẩm Nhất Đang trợn trắng mắt lên một giọt nước mắt chảy ra cô quay đầu nhìn sang phía bà Triều đang thót tim từ nãy đến giờ, bà nhìn cảnh con gái chịu đựng vì mình ra nông nổi như vậy bà cũng không muốn sống nữa, mẹ con nhận lại nhau chưa được bao lâu mà phải chịu cảnh này làm bà đau đớn tột cùng muốn gào lên thảm thiết.
Đôi mắt long lanh ứa nước của cô dần nặng trĩu, cô muốn nhắm mắt lại và ngủ một giấc thật dài, cô đã quá mệt mỏi với trần gian này rồi, mọi chuyện đều như một thước phim cũ tua ngược lại từ lúc còn nhỏ cho đến tận bây giờ, cô chưa bao giờ thấy mình vui vẻ khi ở bên cạnh anh như vậy, cô thật sự rất mãn nguyện.
“Vậy thì đi chết đi!”
“Nhất Đang anh xin em đừng có ngủ mà.”
Lịch Bắc Dạ ôm lấy cô khóc lớn, anh trách bản thân mình phải đến sớm hơn một chút là có thể cứu nguy cô lúc đó rồi, hận bản thân đã quá chậm trễ khi để cô tự thân mình chiến đấu như vậy.
Còn về phía Lục Kỳ thì cảnh sát đã nhanh chóng đến nơi và đưa cô ta quay trở về chờ ngày xét xử, cô ta trước khi gây án thì đã đến Thẩm gia và dùng xăng để đốt và thiêu trụi cả Thẩm gia cũng may là có người phát hiện nên đã dập lửa, cả gia tài của Thẩm gia dường như chìm trong biển lửa nhưng may mắn không có ai bị thương tích gì.