Lãnh Thiên Sơ siết chặt vai của Thẩm Nhất Đang đến nổi muốn rụng rời cánh tay ra, cô khẽ nhăn mặt khó chịu một cái, chiếc áo khoác mỏng manh của cô nhẹ bị kéo xuống để lộ ra chiếc vai trắng ngần, bộ dạng này thật sự khiến người khác phải say mê mà chìm đắm, cô mạnh mẽ hất cả người của Lãnh Thiên Sơ ra rồi cười nhạo bán.
“Hôm đó hai người nồng nhiệt lắm mà nhỉ? Tình cảm mười mấy năm trời không bằng một lần lên giường với em gái của tôi, cảm giác lúc đó thế nào? Đó có phải điều mà anh mong muốn chứ?”
Thẩm Nhất Đang nói dứt lời liền kéo áo của mình lên, cô vẫn luôn đem chuyện đó ra để châm chọc Lãnh Thiên Sơ, anh ta gục mặt xuống không dám ngẩng đầu lên sau khi bị cô chế giễu khinh thường, không khí u ám bắt đầu bao quanh nơi này. Thấy được vẻ mặt ấy của Lãnh Thiên Sơ cô cảm thấy vừa thương nhưng cũng vừa hận.
“Nhất Đang...anh...”
Lãnh Thiên Sơ mấp máy định giải thích với cô điều gì đó thì tiếng bước chân từ cầu thang đi xuống ngày một gần hơn, Lục Kỳ nhìn thấy cảnh tượng hai người đang đứng nói chuyện với nhau nên trong lòng bắt đầu nổi cơn ghen tuông nhưng cô ta không thể làm gì được, vẻ mặt cau có đi tới khoác lấy tay của Lãnh Thiên Sơ, bày ra vẻ mặt trẻ con ngây thơ của mình mà dụi mặt vào lồng ngực của anh.
“Thiên Sơ, sao anh lại ở đây vậy? không ra bàn ngồi ăn đi nào.”
“À, anh ra ngay, đi thôi em.”
Thẩm Nhất Đang đứng đó nhìn hai người đó âu yếm, đôi lông mày cô giật nhẹ vài cái rồi bày ra vẻ mặt khinh bỉ, Lục Kỳ chợt nhớ ra điều gì đó liền níu tay của Lãnh Thiên Sơ lại nói khẽ.
“Em để quên dây buộc tóc trên phòng rồi, anh lấy giúp em nhé.”
“Được, em ở đây đợi anh.”
Lãnh Thiên Sơ lúc này nhanh chóng quay trở về phòng của Lục Kỳ để giúp cô ta lấy dây buộc tóc, nhân lúc đó Lục Kỳ bày ra vẻ mặt ghen tuông của mình đẩy mạnh Thẩm Nhất Đang vào tường, hai tay khoanh lại tỏ vẻ ta đây với Thẩm Nhất Đang mặc dù vừa bị cô dạy bảo cho một trận vẫn chưa chừa cái tật vênh váo của cô mình, xem ra cô đã quá nhẹ tay với cô ta rồi thì phải.
“Thấy sao hả? Chẳng phải đó là người mà chị rất yêu sao, mười mấy năm trời không bằng một đêm âu yếm với tôi, bởi mới nói chị nhu nhược như vậy đến người yêu cũng phản bội chị là đúng.”
Thẩm Nhất Đang đưa tay che miệng cười lạnh một cái, đúng là đang chọc cười cô mà.
“Đúng là đồ không biết xấu hổ mà, chiến tích giật bồ người khác đáng để khoe vậy sao? chẳng khác nào tự nói mình là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông nhỉ? Xin lỗi tôi không đê tiện và vô liêm sỉ như cô.”
“Cứ tự cho mình là thanh cao như vậy, dù sao cũng đỡ hơn người sắp gả cho một tên nam không ra nữ không ra nữ, để rồi xem cô còn kiêu ngạo được bao lâu.”
Vẻ mặt của Lục Kỳ có chút biến sắc sau câu nói của Thẩm Nhất Đang nhưng vậy cô ta vẫn cố giữ bình tĩnh và đáp lại lời của Thẩm Nhất Đang. Thẩm Nhất Đang đi tới dồn cô ta vào tường hai mắt hiện lên rõ tia gân máu, cái miệng của cô ta đúng là vẫn mồm mép, mặc dù bị cô xử lý không biết bao nhiêu lần đi nữa cô ta vẫn ngoan cố chống đối với cô.
“Được thôi, mà lúc nãy hắn ta tự tìm đến và van xin tôi rất nhiều đó, cô nên cẩn trọng giữ chồng cho chắc kẻo một ngày mất chồng như chơi.”
Thẩm Nhất Đang nhẹ vỗ vào mặt của Lục Kỳ một cái rồi chỉnh nếp áo ngay ngắn rồi đi ra bàn ăn, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo đầy khí chất của Thẩm Nhất Đang đúng là một kẻ tầm thường như Lục Kỳ không thể nào đấu lại, thứ mà Thẩm Nhất Đang yêu nhất cô cũng đã có, những gì thuộc về Thẩm Nhất Đang một ngày nào đó sẽ rơi vào tay cô tất cả đều sẽ thuộc về cô.
“Để rồi xem ai hơn ai.”
Lãnh Thiên Sơ lúc này đi xuống đưa tay ôm lấy eo của Lục Kỳ, cô ta hất tay của anh ra rồi cằn nhằn một câu.
“Anh đi tìm cô ta sao?”
“Anh chỉ muốn dạy dỗ cô ta một chút thôi, yên tâm anh chỉ yêu em.”
Đúng là lật mặt hơn lật bánh tráng, mới nãy còn nói yêu Thẩm Nhất Ddang rồi còn bảo tin tưởng anh ta các kiểu đúng là đồ tra nam thượng đẳng, Lục Kỳ nép vào lòng anh ta đánh khẽ vào lồng ngực anh ta giận dỗi một chút, để cho ai kia dỗ dành một lúc rồi cùng nhau đi ra ngoài bàn ăn.
Thẩm Nhất Đang cố tránh hai con người đó rồi mà còn chứng kiến cảnh tra nam tiện nữ ôm ấp nhau say đắm, cô chỉ biết lắc đầu bất lực và nhớ lại mấy lời nói đểu cáng lúc nãy mà phì cười, văn chương cũng chỉ có thế. Ánh mắt của Lãnh Thiên Sơ vẫn không rời mắt khỏi cô lần này đôi nam nữ đó còn chọn vị trí ngồi đối diện cô mới chịu.
“Đôi cẩu nam nữ.”
Thầm lẩm bẩm chửi một câu sau đó cô liền ăn lấy ăn để xem như dằn mâm xáng chén lên đầu ai đó.
Lãnh Thiên Sơ lấy điện thoại ra lén lút nhắn một dòng tin rồi gửi cho Thẩm Nhất Đang, cô đang ăn thì thấy dòng tin nhắn hiện lên cô liền tò mò mở ra xem thử.
[Nếu em muốn trốn khỏi đám người đó thì anh sẽ chỉ dẫn cho em, đi đến Lịch gia em hãy đi đường cao tốc B, anh đợi em ở khu nghỉ dưỡng cuối cùng, anh sẽ giúp em chạy trốn cuộc hôn nhân này, Nhất Đang anh chỉ muốn nói một điều em đừng mang hạnh phúc đời mình ra mà chọc giận anh, hãy suy nghĩ cho bản thân mình đi, muốn hay không thì tùy em.]
Thẩm Nhất Đang liếc mắt nhìn ánh mắt nghiêm nghị của anh ta, không lẽ nghĩ tình mười mấy năm trời mà ra tay giúp cô lần cuối cùng sau, dù anh ta có xấu xa cỡ nào thì trước đây cô cũng khá rõ anh ta là người như thế nào, cô có nên tin anh không? nhưng nếu có thể chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân này dù có thế nào cô cũng muốn liều thử một phen, cô liền gõ lại một dòng tin nhắn rồi gửi qua cho anh ta.
[Được thôi.]