Trong căn phòng ngột ngạt và có chút yên tĩnh, căn phòng được bố trí theo chủ đạo màu trắng, trông cũng giống căn phòng trước đây mà cô từng ở, Thẩm Nhất Đang co rút người lại mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đây đã là ngày thứ hai cô bị Lịch Bắc Dạ giam giữ tại đây, tuy anh không có ý xấu gì với cô cả nhưng nhìn hoàn cảnh của cô bây giờ có khác gì một con chim bị nhốt trong chiếc lồng son không? thứ cô cần là tự do, là muốn được sống một cuộc sống tầm thường, không cần vật chất chỉ cần mình mỗi ngày mở mắt ra có thể tạo cho mình niềm vui là đủ rồi.
Những món ăn thơm phức đầy đủ các món cao lương mỹ vị nhưng cô lại chẳng buồn nhìn lấy một cái, cơm canh cũng đã nguội lạnh cả rồi, sắc mặt của cô vẫn không thay đổi, giữ một nét trầm tư nhìn nhìn con chim bay lượn bên ngoài, ước gì bản thân có được đôi cánh cô sẽ bay đi khỏi nơi này và sẽ đi khắp năm châu.
Những ký ức đẹp đẽ trước đây của cô và Gia Long cứ thế mà hiện về, cô ước rằng hai con người này không ai liên quan đến ai, nhưng sự thật đau lòng ở đây là họ lại là một người, bị người mình yêu và tin tưởng lừa gạt xem như món đồ chơi giải trí như vậy nghĩ sao cô có thể dễ dàng tha thứ cho anh được đây.
Lúc này đột nhiên cánh cửa bật mở,Lịch Bắc Dạ vẫn mang gương mặt vui vẻ điềm tĩnh bước vào, từ lúc thân phận bị vạch trần thì anh lúc nào cũng mang cái nét mặt của kẻ điên, cô còn tưởng là mình đang bị một tên biến thái nào đó bắt cóc chứ không phải là Lịch Bắc Dạ mặt lạnh trước đây nữa, ánh mắt của cô lườm thẳng về anh một cái rồi chán ghét nhìn đi hướng khác.
“Sao lại không ăn? em trông gầy nhiều rồi ăn một chút gì đi nhé.”
Lịch Bắc Dạ bước tới ngồi xuống bên cạnh cô lấy đũa gắp chút thức ăn để vào bát rồi đút cho cô ăn, nhưng Thẩm Nhất Đang alị vô tình hất mạnh tay anh một cái làm mấy món đó rơi xuống đất, anh gật đầu vài cái rồi đặt mâm thức ăn ra xa chỗ cô, anh đau khổ ngồi đối diện cô cất giọng.
“Rốt cuộc em muốn thế nào đây? muốn tự xác sao mà không ăn uống?”
Thẩm Nhất Đang quay mặt đi hướng khác vẫn chưa chịu nhìn anh, Lịch Bắc Dạ hít một hơi kiềm chế cơn giận của mình anh bước lại ngồi xuống cạnh cô đưa tay ép mặt cô nhìn mình, Thẩm Nhất Đang vậy mà lại đứng bật dậy tát vào mặt của anh một cái, Lịch Bắc Dạ đưa tay chạm vào má của mình cong môi cười lạnh.
“Tát nữa đi, thậm chí tôi có thể giao tính mạng này cho em, đổi lại chỉ cần em nhìn tôi như cách em nhìn Gia Long cũng đủ mãn nguyện rồi.”
Lời nói đó thấm đượm vào tim của Thẩm Nhất Đang, cô dường như không thể cứng rắn được nữa, nghĩ lại những gì mà anh làm khiến cho thân phận của cô trôi dạt lênh đênh thế này cô lại càng ghét anh hơn, anh cứ nghĩ là mình yêu cô nhưng anh đã sai khi yêu cô theo cách của Lịch Bắc Dạ rồi.
“Tôi thật sự sai rồi, ngay từ lần gặp gỡ anh thì tôi đã sai rồi, anh đã hả dạ chưa? Tôi yêu anh rồi đó tiếp tục lừa dối tôi nữa đi, tôi chẳng qua chỉ là món đồ chơi của anh mà thôi.”
“Dằn vặt nhau như vậy em có thấy vui không?”
“Ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Lịch Bắc Dạ liền đứng dậy rồi lẳng lặng đi ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh cho Thẩm Nhất Đang, cô lục tìm mọi thứ trong tủ để có thể làm vật thoát ra ngoài nhưng chẳng có gì có thể giúp cô thoát được, lại ở tầng cao như thế cô sợ độ cao thì làm sao dám nhảy xuống, cho tay vào túi của mình tìm kiếm chiếc điện thoại cô chỉ có lưu số của Triều Kim Nghiên và Lịch Bắc Dạ, nếu bây giờ nhờ sự trợ giúp của Triều Kim Nghiên thì cô ấy có thể giúp được cô hay không?
Cô chuẩn bị cho mình một kế hoạch chạy trốn hoàn hảo, có điều phải mất thời gian, đám người canh giữ bên dưới chính là thứ mà cô kiên dè, phải vượt qua cái cửa đó mới có thể thoát ra ngoài.
“Mình sẽ làm được.”
Triều Kim Nghiên đang tập luyện thì nhận được tin nhắn của Thẩm Nhất Đang thì cô bàng hoàng lo lắng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh và nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Nhất Đang, cô cùng Cao Dĩ Huyên đến đúng địa điểm mà Thẩm Nhất Đang nhắn, chỉ cần ở đây và chờ đợi là được rồi.
“Liệu cô ấy có an toàn thoát ra không đây?”
Cao Dĩ Huyên suốt dọc đường cũng nghe được câu chuyện của Thẩm Nhất Đang nên cũng đôi phần thông cảm và bây giờ điều quan trọng nhất là cứu cô, nếu manh động xông vào bên trong thì chẳng có ích gì mà rước họa vào thân.
“Cô ấy có thể mà, chúng ta cứ đợi ở đây cứu viện thôi.”
Thẩm Nhất Đang đợi người giúp việc đi vào dọn dẹp phòng thì nhân lúc đó cô cầm con dao lên xông tới kề cổ người giúp việc, dễ dàng khống chế được người đó, cô nhanh chóng tráo đổi trang phục rồi lấy chiếc nón kéo xuống để che mặt, như vậy bước một đã hoàn thành nhìn người giúp việc đó sợ rằng cô ta sẽ la hét và chạy đi báo cho Lịch Bắc Dạ nên cô buộc phải trói cô ta lại và bịt miệng, trước khi rời đi còn đưa tay lên miệng suỵt một cái rồi nháy mắt.
“Tôi đi đây.”