Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng nổ.
Tôi bật dậy ra khỏi giường, chộp lấy điện thoại chạy ra ngoài.
Phòng bếp bay ra một mùi khét, Cố Ngôn cầm thìa đi ra.
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ đó là một trận động đất.
Tôi uyển chuyển hỏi anh ấy, "Anh đang chế tạo bom à?"
Anh nhàn nhạt nói: "Không, chiên trứng."
"?"
Tôi bước vào bếp, nhìn đáy nồi trống không, nghi ngờ hỏi: "Trứng đâu?"
Anh ta chỉ vào cái đĩa bên cạnh, trong đó có một cục màu đen.
Lại ngẩng đầu nhìn lên.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ấy thì thấy chất lỏng màu vàng bắn tung toé trên trần nhà.
"..."
Là người như thế nào mà có thể chiên trứng lên trần nhà a!
Anh ấy nói: "Không sao đâu, anh sẽ chiên lại cái khác."
Tôi đưa tay ngăn anh ấy lại, cũng để anh ấy ra khỏi bếp.
Anh ấy không hiểu nhìn tôi, không có chút ý thức mình là hố đen phòng bếp.
Khi tôi làm xong đồ ăn bưng lên bàn, Cố Ngôn nhìn quả trứng rán vàng ươm mềm mại với vẻ mặt cuối cùng cũng thông.
Sau bữa tối, tôi cùng anh ấy xuống siêu thị ở tầng dưới để mua nhu yếu phẩm hàng ngày thì gặp dì Trần ở cùng khu.
Trước đây tôi đã giúp dì một vài việc nhỏ, quan hệ cũng khá tốt.
Chúng tôi nói chuyện một chút, dì ấy nhìn Cố Ngôn đang chọn đồ lót thì hỏi: "Đây là anh trai của cháu phải không?"
"A, chồng cháu."
Không ngờ dì Trần kinh ngạc nói: "Chồng cháu không phải chết rồi sao?"
Giọng dì ta vang dội khiến mọi người đều nhìn về phía tôi.
Cố Ngôn cũng quay đầu lại lặng lẽ nhìn tôi.
"..."
Aissss, quên cái râu ria này.
Sau đám cưới Cố Ngôn không có ở nhà, hàng xóm có người đồn rằng tôi là tình nhân được bao nuôi, sau nhiều lần giải thích không có kết quả, tôi chỉ nói rằng chồng tôi đã chết. Không nghĩ tới còn nhận được một số đồng cảm.
Đám đông bắt đầu thì thầm.
"Tôi đã nói cô ta là hồ ly tinh mà mọi người lại không tin. Bây giờ đang lại có quan hệ với người khác."
"Chồng mới chết chưa bao lâu đã tìm được mối khác ngon hơn rồi."
"Xinh đẹp có tội gì, người bình thường nên tự chăm sóc bản thân đi."
"Đúng vậy đúng vậy, đã chết hai năm còn không cho người ta tái giá sao, tỉnh táo lại đi, triều Thanh diệt vong rồi."
...
Cố Ngôn đứng thẳng người, đi tới choàng tay qua vai tôi và nói với dì Trần: "À, trước đây cháu bị tai nạn xe toàn thân bị liệt, không biết có chữa được không, vì không muốn để vợ cháu đau lòng nên đã gạt cô ấy mình chết rồi".
Cố Ngôn nói khoác so với tôi còn lợi hại hơn.
"À à." Dì Trần lúng túng cười, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Lại nhìn về đám người vây xem, thanh âm của anh bình tĩnh vẫn như cũ, "Tôi chết đã hai năm, vì sao không thể tái giá? Ta không phải hoàng đế, gia tộc cũng không có ngai vàng. "
Khi bước ra khỏi siêu thị, tôi ngượng ngùng nói: "Cảm ơn, còn có thật xin lỗi".
"Ồ."